Hai ngày liên tục trời đất âm u, Quan Âm đản ngày ấy, trời lại trong đến thần kỳ, hạ nhân Lăng phủ đã sớm đem đồ tế bái chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa đỗ ở trước đại môn, Lăng Tử Hạo một thân trường sam bạch y, đai lưng thêu tơ vàng trang trí, tay cầm chiết phiến, buồn chán chờ đợi, mắt thấy mặt trời đã lên cao đến chính ngọ mà vẫn không thấy giai nhân đâu. 
Lăng Tử Hạo vừa muốn để Lâm Phong đi thúc giục, liền thấy Dương Mạc Tuyền mang theo một tiểu nha đầu nhanh chóng đi đến, cũng một thân tố y. 
Tiểu nha đầu lấy chân đạp (1) đặt tốt rồi, liền giúp đỡ Dương Mạc Tuyền lên xe ngựa. 
Dương Mạc Tuyền còn chưa ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe thấy thanh âm Từ Liễu Thanh: “Ta đi cùng hai đứa.” Vén rèm kiệu lên, nhìn thấy Từ Liễu Thanh cùng Tu Hoa đi ra đại môn Lăng phủ. 
Lăng Tử Hạo vội vàng kéo Từ Liễu Thanh qua một bên, nhỏ giọng thầm oán: “Con thật vất vả mới có thể cùng Mạc Tuyền xuất môn một chuyến, nương người cùng đi làm gì vậy?” 
Từ Liễu Thanh không vui nói: “Khó có được ngày Quan Âm đản như hôm nay, các ngươi đi cầu tử, ta không thể đi cầu bình an sao?” 
“Con không có ý này, chỉ là…” Lăng Tử Hạo muốn tìm một cái cớ, nhìn thấy sắc mặt Từ Liễu Thanh càng ngày càng trầm, rốt cuộc không dám nhiều lời nữa. 
Từ Liễu Thanh cũng không để ý đến hắn, lập tức lên xe, không nói gì, chỉ vỗ vỗ tay Dương Mạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thu-tan-nuong/2360992/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.