Mặc Liên chọn bừa một đôi xỏ vào , khuôn mặt không có chút biến sắc : " Đâu có . Thầy bỏ quên vài đôi ở bên đó nên tôi mang qua trả . "
Dương Quang Trung cười thành tiếng , nghĩ rằng cô bị ngốc . " Nhưng mà em mang qua rồi thì khi về cũng phải mang về thôi . Vậy thì cũng bằng 0 rồi . "
Quá đúng ý cô , Mặc Liên tiếp tục giả ngốc , cô nghiên đầu suy nghĩ : " Ờ nhỉ ? Vậy sau này cứ mang hết đống giày đó đi đốt vậy .. "
Quang Trung thấy rằng ý kiến này rất hay , gật đầu liên tục , không tiếc giơ ngón tay cái ra cho cô . " Vậy khi nào đốt ? Hay là tranh thủ bây giờ anh với em mang đi đốt hết đi . "
Mặc Liên lắc lắc đầu , mở cửa nhà đi vào nhà . " Nếu bây giờ mình trộm thì sẽ bị phát hiện , còn nếu thầy bỏ quên lại thì khi bị mất giày sẽ không bắt tội mình được ! "
Hai người vào nhà ăn cơm trưa , ăn xong Quang Trung cũng phải lịch sự giúp Mặc Liên dọn dẹp . Nhưng đối với thiếu gia như cậu , từ nhỏ đã ngậm thìa vàng , tay chân chỉ có cầm súng là giỏi , cầm chiếc bát nào lên thì cái đó xem như là đã hết cuộc đời ..
Mặc Liên vẫn phải cố gắng kiềm chế , kiềm chế để sống , đắc tội một chút là liền bị ba cậu sát hại như chơi . Cô bảo cậu ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806364/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.