Nhưng tất cả đã quá muộn , Dương Quang run rẩy mặc bảo hộ y tế , lê bước chân nặng trĩu bước vào nhà xác .
Mặc Ly cũng ở đó , bà quỳ khụy dưới sàn lạnh , cả người run rẩy , mặt trắng bệch không còn một giọt máu , đôi mắt vô hồn tựa như người chết ..
Quang Trung run rẩy vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của một cô gái , làn da của cô đã xám xịt không còn một giọt máu , môi khô khan trắng bệch . " Ngọc My , Ngọc My . Em , em sao lại bỏ anh đi ? Sao em không đợi anh ? Sao em lại đi một mình như vậy ? "
Không ai trả lời ông , xung quanh tĩnh mịch đến rợn người , lạnh lẽo u tối bao trùm lấy xung quanh ông , kể cả một tiếng động nhỏ cũng không có .
Ngọc My nằm bất động ở trên giường để xác , vài giọt máu đỏ tươi thấm qua lớp chăn màu trắng ở lồng ngực , khuôn mặt bà vẫn dịu dàng xinh đẹp , ánh nhu mì hiền từ hiện mờ khoé môi bà cong cong lên bí ẩn .
Có lẽ là Ngọc My muốn cho ông biết rằng bà không đau đớn , bà ra đi vì người bà yêu quý , bà hi sinh để cứu lấy một phần gia đình của mình và có lẽ ở một nơi nào đó , bà vẫn đang quan sát gia đình của mình , có thể ở nơi đó bà cũng rất hạnh phúc ..
Dương Quang như chết dần chết mòn , ông không thể nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806356/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.