Dương Quang Trường buông thòng tay xuống , môi mấp máy ra tiếng nhỏ như muỗi kêu : " Nhưng anh buồn ngủ lắm . Khi tỉnh dậy , khi tỉnh dậy anh muốn nhìn thấy em . Tỉnh dậy anh muốn hôn em .. "
Mặc Liên lắc đầu liên tục , mím chắt môi kiềm chế không phát ra tiếng khóc . " Đừng ngủ , thầy đừng ngủ mà . Nếu thầy ngủ thì em sẽ không ôm thầy đâu , đừng ngủ ! "
Quang Trường xụi lơ xuống không còn sức lực , cơ thể anh nặng trĩu ngã xuống nền kéo theo cô . Mặc Liên run lẩy bẩy , khóc thành tiếng , hốc mắt đỏ ngầu , mặt lấm lem vết nước chảy từ mắt xuống , giọng cô run rẩy hét lớn : " Đừng ngủ mà . Dương Quang Trường , thầy đừng ngủ ! "
Ở bên ngoài còn nghe thấy tiếng hét của cô , đột nhiên cảm thấy có lỗi , nhưng vẫn nhân lúc Mặc Liên không để ý liền dắt nhau đi trốn ra khỏi nơi đó .
Mặc Liên gục mặt lên ngực anh khóc nức nở , tay không có chút sức đấm đấm vào người anh , tiếng nói bất lực : " Thầy đừng ngủ , đừng ngủ mà . Thầy đừng im lặng như vậy , thầy không phải rất thích làm nũng sao ? Em ở đây rồi , thầy nói gì đi , thầy nói rằng thầy khó chịu , muốn em ôm đi . "
Không có bất kì tiếng động , bầu không khí u âm yên tĩnh đến sởn gai óc .
" Thầy nói gì đi ! Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806350/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.