"Ti Gơ làm sao?"
"Bé Ti Gơ ngoan ngoãn như vậy." Cô vân vê ống hút sữa, có chút không nỡ: "Chắc chắn là được nuôi dưỡng, huấn luyện rất tốt. Chủ của nó chắc cũng đang tìm nó.."
Dương Quang Trường đờ đẫn một chút, buồn cười nói: "Không đâu, đó là hổ rừng mà."
Mặt mày cô xụ xuống, ỉu xìu: "Làm sao thầy biết được? Có con hổ rừng nào mà hiền vậy không?"
"Thì là nó đấy!" Dương Quang Trường khẳng định, tiếp tục bổ sung: "Em có thấy con hổ nào có chủ mà chịu ở đây với em không?"
Mặc Liên chần chừ, không biết trả lời thế nào.
"Con hổ đó là thích em, nó còn hiểu tiếng em nói, vậy là nó chọn em làm chủ rồi." Dương Quang Trường dịu dàng xoa xoa đầu cô: "Em có thấy nó chỉ ngoan ngoãn với em thôi không?"
Cô gật gù, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa an tâm: "Vậy, nếu lỡ nó được huấn luyện để lấy lòng con người thì sao?"
"Vậy anh sẽ mua nó cho em!"
"..."
Buổi trưa nóng bức đúng như dự báo thời tiết, cả lớp lên sẵn kế hoạch tắm suối ăn hoa quả dầm.
Mặc Liên từ trong lều với chiếc váy ngắn màu trắng, 2 dây buộc nơ vai thêu vài bông hoa daisy trắng tung tăng chạy ra, Dương Quang Trường khoác thêm chiếc áo sơ mi tay ngắn cũng có thêu hoa cúc giống Mặc Liên, và quần đùi tắm.
Cô hí hửng túm váy chạy lon ton ra chỗ thác nước lớn, thấy mấy thằng nhóc thích mạo hiểm trèo lên tít ở trên tảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806324/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.