Dương Quang Trường ngồi bên cạnh, yên tĩnh ngắm nghía, vuốt ve tấm lưng nhỏ của cô.
Mặc Liên uống xong rồi, anh lấy lại cốc, vuốt nhẹ làn môi ướt của cô, trầm khàn giọng nói: "Bé uống nữa không?"
Cô lắc đầu.
Anh cất ly, quay lại cầm kéo, tiếc nuối hỏi Mặc Liên: "Em đừng sợ, anh không làm nữa, đừng khóc, có được không?"
Mặc Liên lại lắc đầu, môi nhỏ mấp máy nhẹ, tiếng nói nhỏ xíu khàn đặc. "Em không có sợ."
"..." Dương Quang Trường như lại loạn nhịp tim, anh chậm chạp bỏ kéo xuống, cẩn thận từng chữ: "Vậy, anh có thể tiếp tục sao?"
Sướng đến vậy mà, Mặc Liên gật gù, dây thừng vẫn còn khiêu gợi cơ thể cô, vươn tay ôm lấy bờ ngực rắn chắc của anh, cô như làm nũng: "Em muốn nghỉ một chút, chỉ một chút thôi."
"A" Quang Trường sững sờ mặt, chưa bao giờ anh dám nghĩ đến cái cảnh này, nhưng mà gần đây cô rất hay ôm anh gục đầu lên ngực, rất đáng yêu nha. Bàn tay anh không kiềm được, vuốt nhẹ tấm lưng, lần mò sờ soạng, mềm mại như da em bé, anh ôm cô ngã xuống. "Bé thích anh làm như vậy sao?"
Mặc Liên không trả lời.
Anh cũng không muốn làm cô khó xử.
Hai người yên tĩnh nghỉ mệt, trong lúc đó thì bàn tay hư hỏng của Mặc Liên lại luồn xuống quần vuốt ve thứ đang cứng nhắc muốn chui ra khỏi hang của anh từ nãy đến giờ.
Dương Quang Trường lại bị kích thích, cẩn thận kéo khoá quần ra, đột ngột bật lên ** ***
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806308/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.