Còn chưa ăn được bao nhiêu mà..
Cậu thanh niên kia không biết phải làm thế nào, vội vàng ngồi xổm xuống thu gom rác lại.
Chưa tới 10s, trên tay cậu đã cầm cả đống túi giấy, cúi đầu một lần nữa: "Xin lỗi rất nhiều, tôi đền lại cho cô nhé, bao nhiêu tiền vậy?"
"Không cần đâu!" Mặc Liên mặt mài xụi lơ, lắc lắc đầu xoay mặt đi.
"A, nhưng mà.." Cảm giác mắc nợ không thoải mái chút nào, cậu thanh niên vội đi lên cản đường cô lại: "Nếu cô ngại thì tôi mời cô đi ăn đi, coi như xin lỗi."
"Không cần đâu, tôi cũng không muốn ăn nữa!" Mặc Liên nói: "Cậu vứt giúp tôi đống rác đó là được rồi."
"Nói gì vậy chứ?" Cậu ta hơi nhíu mài, vẫn không muốn mắc nợ, nhất là nợ phụ nữ: "Tôi cảm thấy rất ngại, cô ít nhất thì cũng nên nhận lại tiền đi, cô đọc số tài khoản đi."
"Không cần thật mà!" Mặc Liên thiếu kiên nhẫn, tay chống nạnh, mặt nổi cáu: "Cậu tránh ra cho tôi đi có được không?"
"..." Chàng thanh niên này thấy biểu cảm của Mặc Liên thế này chắc chắn là bị rơi đồ ăn nên buồn bực, mà trông đáng yêu phết. "Vậy cô đi đâu, một lát nữa tôi mang đồ ăn trả lại cho cô."
"..." Hậm hực, Mặc Liên suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, cậu muốn đền thì chỉ tôi tới nơi bán vòng cổ cho thú cưng đi."
"Cô cũng nuôi thú cưng nữa à?"
"Ừm."
"Được!" Cậu trai cười cười, xoay người bước đi: "Tôi cũng định đi tới tiệm bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806300/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.