Anh đi làm giấy xuất viện cho bé." Quang Trường luồn tay ôm eo Mặc Liên, hít ngửi lên má của cô, mát quá, anh cọ cọ xát mặt vào. "Đừng nhịn ăn nữa có được không? Anh đưa em đi ăn hải sản nướng nhé?"
Mặc Liên gật gù: "Vậy thầy nhanh lên đi, em bé đói thì làm sao?"
"Còn em không đói sao?" Anh đau lòng nhìn cô, vuốt nhẹ đôi má, anh nhỏ giọng: "Em chỉ lo cho con mà sao không lo cho mình?"
"Thầy khóc cái gì nữa?" Mặc Liên cau có, dang tay ôm anh vào lòng dỗ dành: "Lỡ em bé biết thầy mít ướt rồi em bé cười thầy cho xem."
Dương Quang Trường thuận thế ôm cô làm nũng, giọng mũi nghèn nghẹn: "Em, hôm nào cũng không ôm anh. Không chịu hôn lên áo cho anh nữa, em hết yêu anh rồi."
"Ủa?" Mặc Liên giật giật khoé môi: "Chứ em có yêu thầy sao?"
"Hả?"
Cốc cốc cốc.
Đoán chắc là y tá, Mặc Liên nói lớn: "Vào đi ạ."
Cạch.
Ngón chân Mặc Liên ngoe nguẩy, tay đặt trên bụng xoa xoa nhè nhẹ, khoé miệng vẫn không kiềm được mà cười tủm tỉm.
"Chào con." Vị bác sĩ trưởng một mình đi vào phòng, dáng vẻ ấm áp như một người ba.
"Vâng ạ." Mặc Liên cười tít mắt. "Bác sĩ, cháu có em bé là thật đúng không?"
"Ừ". Ông cười hiền từ, đột nhiên nhìn thấy cái bộ dáng trong sáng hồn nhiên này lại càng không kiềm được đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Con bao nhiêu tuổi rồi?"
"18 ạ."
"..." Bác sĩ Kha hơi nhíu mài, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806298/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.