Mặc Liên không suy nghĩ được gì nhiều, đầu gật liên tục như gà mổ thóc, chầm chậm kéo tay anh xuống: "Được, được, được. Em nghe thầy hết, nói gì cũng nghe, làm trâu làm ngựa cũng làm."
Dương Quang Trường thả lỏng tay ra, xác định lại: "Vậy em ra hành lang, hét lớn lên là em yêu anh Quang Trường đi."
"..."
Thấy cô không phản ứng, anh liền lấy dao lại uy hiếp: "Em lại nói dối, anh biết ngay mà."
"Em nói, em nói!" Mặc Liên hốt hoảng bóp chặt tay anh một lần nữa, như muốn quỳ lạy, cô van xin anh: "Em nói mà, thầy bỏ dao xuống một cái đi."
Dương Quang Trường không bỏ xuống, kề đụng cổ, đe doạ: "Một phút sau em mà không hét lên thì anh đâm mạnh vào luôn."
"Em hét, em hét mà." Mặc Liên chầm chậm nới lỏng tay ra, dè chừng con dao trên tay anh.
Quang Trường thấy hành động của cô quá chậm, mạnh tay ấn mũi dao vào làm Mặc Liên điếng đáy cả cơ mặt, hoảng thật sự, cô vội vàng chạy ra cửa.
Anh đứng ở cánh cửa nhìn Mặc Liên, tay vẫn cầm dao đe doạ. "Em không dám sao? Thôi vậy, anh.."
"TÔI YÊU ANH QUANG TRƯỜNG!"
"..."
Cả dãy hành lang đột nhiên im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cô. Mặc Liên là lần đầu tiên nói cái lời sến đến mức này, lại còn nói lớn như vậy, còn nhục hơn cả cái lúc cô mặc váy tím mang giày đỏ nữa..
Khóc không ra nước mắt..
"Cẩn thận, bé đi từ từ thôi, cẩn thận ngã."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806296/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.