"Cháu suy nghĩ lại rồi." Mặc Liên tay chân ôm cứng lấy anh, mặt xụ xuống phụng phịu đôi mắt: "Chú phải cho cháu ăn, cháu đói rồi."
Haa.
Dương Quang Trường cong môi thầm cười, trực tiếp xoay đầu ôm cô đi hướng ra cửa: "Được, cháu thích ăn gì?"
Mặc Liên gọn gàng ôm cổ cho anh bước đi, tủm tỉm cười: "Cháu thích ăn chú."
"..."
Con nhóc này..
"Cháu biết mình đang nói gì không vậy?"
Mặc Liên cười "hì hì", lúc lắc đầu: "Không biết, chú dạy cho cháu đi."
"..."
Con nít, con nít, con nít, cái gì quan trọng nói 3 lần!
"Không được." Dương Quang Trường nhăn mũi cưng chiều: "Đợi cháu 18 tuổi rồi chú dạy, nhé."
Cha này ngộ ghê, sao hồi lúc ổng không nói vậy?
Mặc Liên chu môi, giương đôi mắt to tròn long lanh lên làm nũng: "Nhưng mà cháu lớn lắm rồi!"
Dương Quang Trường đứng sững tại chỗ, vẫn ôm cô như em bé, cưng đến sắp nổ tung lồng ngực rồi. Nhìn nhau một lúc, anh hôn nhẹ lên đôi má của cô, bước tiếp đi ra hành lang. "Cháu sau này không được nói như thế với người lạ nữa có biết không?"
"Cháu đâu có nói với người lạ."
Dương Quang Trường bấm nút thang máy, thuận tay vuốt nhẹ làn tóc mềm đưa lên mũi hít ngửi, ấm giọng nói: "Chú mới gặp cháu có một chút thôi, vẫn là người lạ."
"Vậy chúng ta làm vợ chồng đi!" Mặc Liên tỏ vẻ ngây thơ cười khúc khích: "Chồng ơi."
"..." Nghe cưng đến tận trời luôn.
Cửa thang máy mở ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806264/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.