"Gì vậy, thả ra!" Mặc Liên ra sức cựa quậy, đánh đấm anh mà anh không chút phản ứng, bước chân dài rất nhanh đã tới xe. Rõ là lần trước cô còn nghe anh chửi cô ngang ngược, bây giờ lại thế này. "THẢ RAA COIII!"
Mặc Liên cắn mạnh vào cổ, làm anh đau kêu lên một tiếng: "Ưm, Mặc Liên.."
Dương Quang Trường không rút ra, cứ để đó cho cô cắn, răng gì mà sắt, cắn anh đau dã man.
Cô nhả ra.
Anh thở hơi đau, ngồi dậy đóng cửa nhưng một tay thì nắm chặt cổ chân của cô. Xoay lại vuốt đôi má bầu bĩnh, bất mãn nói: "Em là chó sao mà biết cắn người nữa vậy?"
"..."
"A, không phải." Dương Quang Trường ôm mặt cô xoa nhẹ, cưng đến sắp nổ tung trái tim. "Chú nói nhầm, chú là chó, chú là chó, không phải em."
Mặc Liên vẫn xụi lơ mặt, má hây hây mè nheo uất ức.
"Mặc Liên, bé nói là hôm nào cũng tới mà sao không tới?"
"..."
Dương Quang Trường thấy cô không chút phản ứng, mà cưng quá trời, ôm má cô hôn chùn chụt như nghiện ngập.
Huu.
"..."
Đột nhiên nghe tiếng nấc nhỏ, anh dừng động tác giương mắt lên nhìn cô. Hốc mắt ngấn nước, mặt mếu máo nhìn anh, má mũi đỏ hoe khóc thút thít.
"S-sao vậy?" Quang Trường chưa bao giờ thấy hoảng như lúc này, tay chân khựng cứng, càng nhìn càng muốn làm bậy.
Cạch.
"..." Trợ lí đi trả tiền phần đồ ăn của Mặc Liên về, nghe tiếng khóc đột nhiên đứng khựng lại. "S-sếp? A-anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806263/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.