Cô ngồi xổm xuống, nắm lại tay anh, hơi lớn giọng: "Anh rốt cuộc là làm sao?"
"Anh sai rồi." Dương Quang Trường nghẹn ngào, gục ngã lên vai cô khóc nức nở: "Anh không nên bỏ em để có con với người khác, anh sai rồi, anh bây giờ không còn nhớ cô ta là ai cả, anh chỉ có em thôi."
Nghe xong lại càng tức, có như vậy mà cũng đập phá đồ đạc, loạn thật sự.
Cô đưa tay ôm lấy anh, dỗ dành: "Em biết rồi, đừng khóc nữa, làm đàn ông không được khóc."
Anh lại càng nức nở, run lẩy bẩy ôm cứng lấy cô, khóc tiếng nghe tiếng bị nghẹn: "E đừng hận anh, anh thật sự chỉ yêu mỗi em thôi, anh không nhớ gì cả, em đừng hận anh mà."
"Em hận anh khi nào?" Mặc Liên mệt mỏi quá, con trai gì mà có chuyện là khóc, cứ như con nít vậy. "Không có hận thù gì hết, ngoan, em thương anh lắm."
"Em hận anh." Dương Quang Trường buông hờ ra, mắt chảy nước ròng ròng, mặt mày mếu như con nít: "Em có tình nhân, em muốn bỏ anh đi, em muốn trả thù anh."
"..."
Tình nhân? Nói gì vậy?
Mặc Liên đưa tay lau nước mắt, không sạch được, kéo tay áo lau, má mũi anh đỏ hoe, càng lau lại càng ra nước mắt.
"Em đừng bỏ anh, anh chỉ có mỗi em thôi." Dương Quang Trường nắm tay cô áp lên má mình, đầu óc hơi quay cuồng, lên cơn rồi khóc đến giờ cũng hơi buồn ngủ, mũi nghẹn đặc: "Cái gì anh cũng cho em được mà, cưng chiều em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806248/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.