Dương Quang Trường tối tăm mặt mày, lại có tình địch nữa hay sao?
Được, được lắm!
Dương Quang Trường nhận máy, đầu dây bên kia phát ra âm trầm ấm cưng chiều: [Bé con, khi nào bé tới vậy?]
"..."
Bé?
Nghiến răng nghiến lợi, tức không ra lời.
Cục cưng, em giỏi lắm!
Thái dương anh giật giật, cong môi cười lạnh một cái, đưa tay vuốt má Mặc Liên, hiền từ đe doạ: "Cục cưng tối nay ngủ cùng tôi, sau này cũng ngủ cùng tôi, ngày nào cũng ở cạnh tôi, không có thời gian cho anh rồi, xin lỗi nha."
Tút.
"..."
Nguyễn Hy chớp mắt, hạ tay nhìn điện thoại rồi lại nhìn Mặc Ly, hai ông bà nhìn nhau cười thành tiếng.
Mặc Ly vỗ chân ông một cái, ráng nhịn cười. "Trêu, trêu thêm chút nữa."
"E hèm." Nguyễn Hy rất nhanh liền bình thường trở lại, chọc chọc tay vào má ra hiệu. "Trả công trước đã."
"..."
Già mà không nên nết!
Mặc Ly lắc đầu. "Không làm thì tối nay ngủ ở phòng khách."
"..." Nguyễn Hy không bật ra được tiếng nào, nhích nhích lại một chút, thì thầm: "Không hôn thì sinh em bé đi, sau này em bé thơm anh cũng được."
"Anh có liêm sĩ không vậy?" Mặc Ly nghe xong đỏ mặt tía tai, tuổi này rồi còn đòi sinh em bé, bà cầm gối đập đập vào người ông. "Già mà làm như còn trẻ lắm vậy."
"Anh đúng là sức còn rất trẻ mà." Nguyễn Hy cười thành âm thanh trong vòm họng, mắt nhắm mắt mở đỡ từng cú đánh yêu của bà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806239/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.