"..." Quang Trường đứng yên đó, kiên nhẫn nói: "Cho anh xin lỗi, anh không dám nữa, có chết cũng không dám nữa, anh muốn nói chuyện với em một chút thôi."
"Anh tránh ra!" Mặc Liên hét lên. "Em ghét anh, em không muốn nói chuyện với anh, anh cút ra đi."
"..." Dương Quang Trường động tâm mắt, không xuống thì nói luôn ở đây vậy. "Anh biết hết rồi."
"..."
"Em còn muốn giấu anh đến khi nào?"
Mặc Liên hoang mang, giấu cái gì? Chẳng lẽ anh nhớ ra hết rồi sao?
"Em giấu anh cái gì?"
Giọng anh nhẹ tênh, sống mũi cay xé. "Anh nghe anh thấy tất cả rồi, em đừng giả vờ nữa."
"..."
Mặc Liên nuốt "ực" nước bọt, vậy ra anh nhớ lại hết rồi sao? Vậy cô phá kính anh, gọi anh là chú, còn lừa anh như thằng ngốc, toang rồi..
Cô hít hơi sâu, hất cằm nghênh ngang: "V-vậy thì sao? Em thích như vậy đấy, anh làm gì được em?"
"Phải, anh không thể làm gì được em cả." Dương Quang Trường cúi mặt cười khổ, lồng ngực anh sao lại đau thế này, cô thật sự nhận rằng cô đang lừa anh sao. "Anh không có cách nào để giữ em làm của riêng cả, anh ngay từ đầu đã không xứng với em nhưng anh chấp nhận bỏ con theo em, anh cố gắng trở thành tên đàn ông mà em thích, anh cứ tưởng mình hạnh phúc biết bao nhiêu.."
"Nói gì vậy?"
Mặc Liên càng ngày càng ngu ra, vậy là anh chưa nhớ lại được.
"Em vẫn muốn giấu?" Dương Quang Trường không nói nhảm nữa, ghì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806237/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.