Bỗng nhiên yên tĩnh, cái điệu bộ cà rởn với cô như mọi khi mất rồi, giờ trông mềm yếu bi thương như một chú cún bị bỏ rơi vậy.
"Phương Mai?"
"Ờ." Còn tưởng cái gì lạ lắm, theo đuổi người ta mà không dám, đàn ông này ế là phải. "Thì mày can đảm lên tí coi, mày có thua kém ai đâu, sợ gì chứ?"
"Thì tao biết chứ." Hạ Vũ lê thân ngồi lại ghế, mặt buồn hiu. "Nhưng mà, tao không dám!"
"Không có gì là không dám hết á!" Mặc Liên nói: "Chỉ là mày có yêu người ta hay không thôi."
"Tao cũng quyết định xong rồi." Hạ Vũ gật gù: "Tao thử quen vài người, nhưng mà không đươc nhưng mà nó lạ lắm."
"Sao?"
"Người ta, người ta đi lấy chồng rồi." Hạ Vũ gục mặt lên gối, thật sự là tình cảm vẫn không cách nào xoá nhoà đi được. "Hôm trước, tao lấy hết can đảm đi vào quán của Mai, nhưng mà cô ấy đưa tao cái thiệp cưới."
"..." Rồi xong, hiểu luôn. Này thì ngại này. "Tính ra mày ôm, hôn người ta rồi. Tính ra Phương Mai cũng thích mày, mà mày ngu thôi."
"Tao không có ngu!" Hạ Vũ mắt đo đỏ, lớn tiếng quát thẳng vào mặt làm cô im thinh thít, cậu nói: "Lúc đó, tao đã hứa với ba mẹ vợ rồi."
"Mày tém tém lại đi." Cô bị quát đương nhiên là tức rồi, cau có nói: "Vợ người ta chứ vợ mày đâu mà gọi thân mật vậy?"
"Tao thích gọi vậy đó, mày im để tao nói."
"..."
Bỗng chốc Hạ Vũ lại trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806201/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.