"Ổng là ai?" Hạ Vũ hơi nghiên đầu, hiền hoà giọng nói: "Người cho em giống sao? Thế anh phải cảm ơn nhỉ? Mà thôi, em là ai mà phải cảm ơn, có khi hắn phải cảm thấy hạnh phúc vì được chọn ấy nhỉ?"
"Má nó, mày im coi." Mặc Liên đứng bật dậy, Dương Quang Trường cứ chằm chằm nhìn cô, mặt anh đen như lọ nồi, giọng điệu cũng lạ lẫm, lạnh lùng đến sởn da gà: "Để hắn nói tiếp!"
"..."
Mặc Liên đứng im thinh thít, mím mím môi nhìn Dương Quang Trường, rén cả người.
Anh dời mắt qua Mặc Liên, mặt lạnh như băng. "Ngồi xuống."
[Anh quát cái gì?] Robot phân tích dữ liệu đúng là đang nói Mặc Liên ngoại tình, nhưng mà tính cách dịu dàng được lập trình sẵn nên không bao giờ nổi giận với cô. [Vợ, em tránh tên đó ra đi.]
"..."
Thôi cứ né trước rồi tính sau, Mặc Liên rón rén đi vòng qua, chưa kịp đặt mông xuống Dương Quang Trường đã quát cô: "Qua kia ngồi!"
Nhà của mình mà còn bị đuổi, cô sắp mếu tới nơi rồi, giận thì giận, mắc gì quát người ta. Mặc Liên mấp máy cánh môi, bẽn lẽn đi qua ghế giữa ngồi, tốt nhất là tránh xa hết ra..
"Qua đây đi." Hạ Vũ vỗ vỗ lên đùi, cậu cố ý, rõ ràng là cố ý để Quang Trường hiểu lầm rồi bắt cô đi phá thai, cậu sao nỡ để cô chết dần chết mòn được. "Em mượn giống xong rồi thì cần gì quản hắn, anh vẫn còn ở đây đợi em đây này."
"Mày đừng có nói nữa giùm tao." Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-la-do-nghien-vo/2806200/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.