Mấy ngày tiếp theo tôi không gặp Trương Hy. Sáng nay chợt nghe tin cậu ấy đã ra Hà Nội trong đêm qua cùng ba mẹ. Tôi thật sự rất buồn.Thật lòng mà nói, từ khi tôi biết tin Trương Hy là chị tôi, tôi chẳng ghét cậu ấy một tẹo nào cả. Huống hồ gì chúng tôi là bạn thân. Việc ganh ghét e là không có. Trương Hy đi như thế này đúng thật là đáng trách.
Trên đời sống quả nhiên là có nhiều chuyện không lường trước được. Cũng như việc Trương Hy bỏ đi tôi không biết có thể gặp lại nhau hay không? Nhưng tôi vẫn có lòng tin lắm. Lòng tin về ngày gặp lại. Đến khi đó chắc chắn tôi sẽ tét vào mông cậu ta rồi ôm chầm mà trỉ trích sự ngốc nghếch vô cùng đó. Bởi tôi nghe được, quyết định ra Hà Nội là của cậu ta mà ra. Đúng là cái đồ đáng ghét. Thứ chị gái gì mà... Thật đáng trách!
Lịch nghỉ hè cũng đã có. Ngày cuối cùng lên trường tôi lại hay thêm một tin. Cô nàng Yến Nhi đã ra đi du học bên Út.
Đại khái là sau tin đó Thiên Bảo có nói với tôi, trước khi đi cô nàng có qua chào hỏi Thiên Bảo, nói là cô nàng đã quyết định buông tay gì gì rồi, bây giờ thì chỉ mong hai chúng tôi sống hạnh phúc và khi nào quyết định tiến đến hôn nhân thì hãy báo cho cô nàng một tiếng mà biết đường trở về tham dự.
Coi bộ như thế thì cũng ổn. Chứ yêu đương mà kiểu có người canh me quả thật rất rất là nguy hiểm. ==
Về phần cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thieu-gia-cam-cau-an-che/1327263/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.