"Anh còn giận hả?" Chu thiếu gia nửa quỳ ở trên sô pha, nửa người trên ghé vào trong lòng Sa tiên sinh, tay nhỏ lay cánh tay hắn, hai con mắt sáng lấp lánh, đôi mắt trông mong nhìn hắn, thanh âm mềm mại làm nũng, "Đừng giận nữa, tôi đâu có cố ý."
Sa tiên sinh nhìn y.
Chu thiếu gia lập tức cười tủm tỉm: "Được rồi được rồi, mọi chuyện nên dừng ở đây thôi, đừng giận nữa." Y vỗ ngực xin thề cam đoan, "Anh tin tôi đi, thật sự không sao, đợi qua mấy ngày nữa là tốt rồi, thật đó."
"Hừ." Sa tiên sinh quay mặt đi.
Chu thiếu gia : "......" Khuôn mặt bẽn lẽn áp sát lại gần, "Tôi sai rồi, tin tôi đi, thật sự không có sao mà, thề luôn." Y vươn bốn ngón tay, "Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm." Nở nụ cười mê hoặc dùng giọng nói mềm mại thỏ thẻ bên tai, "Nếu anh thật sự không yên lòng, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi."
Lúc bình thường, khuôn mặt Sa tiên sinh lúc nào cũng tươi cười như hoa, nhưng hôm nay Sa tiên sinh lại đặc biệt kiên cường, không chịu nhìn y cái nào, giống như trụ đá ngồi trên sô pha, biểu cảm gì cũng không có.
Chu thiếu gia : "......" Đúng là tự mình làm bậy, không thể sống.
*****
Kỳ thật chuyện xảy ra cũng không có gì to tát, nhưng hậu quả đem đến lại rất nghiêm trọng, nếu không Chu thiếu gia cũng sẽ không như vậy —— mềm mụp như cái bánh bao mới hấp vừa mang ra khỏi nồi.
Ngày hôm qua Sa tiên sinh phải đi gia hạn hợp đồng với một đốc tác thuộc nhà máy cung ứng, Chu thiếu gia chợt nhớ ra ở gần đó có một tiệm bánh ngọt vừa mới khai trương, vừa khéo đi ké xe của Sa tiên sinh.
Tới nơi rồi cả hai tách nhau ra, Chu thiếu gia đi ăn bánh kem, Sa tiên sinh đi quán cà phê, hẹn nhau ba giờ sau gặp ở tiệm bánh kem rồi cùng nhau về nhà.
Nhưng ——
Sức ăn của Chu thiếu gia thì lớn, bánh kem ăn nhiều quá thì phát ngấy, ngồi chờ hoài mà không thấy Sa tiên sinh tới đón, nhìn cái đồng hồ điện tử treo trên vách tường của tiệm, thấy thời gian còn sớm mà chỗ ngoặt của con đường cuối phố lại có khu mỹ thực, tính đi ăn chút gì đó cay nóng rồi trở về.
Ai mà biết được, hai người lại bỏ lỡ nhau.
Chu thiếu gia đi vào khu mỹ thực, giống như thả cá vào biển rộng, tung tăng rong chơi bay lượn, vui đến quên cả trời đất. Y cứ nghĩ nếu Sa tiên sinh không nhìn thấy mình thì sẽ gọi điện, nên càng quẩy mạnh hơn.
Vén tay áo lên tính càn quét nguyên khu ăn uống.
Đáng tiếc —— y chưa nghĩ tới trường hợp di động mình bị tắt máy.
Sa tiên sinh tìm không thấy Chu thiếu gia , điện thoại lại tắt máy, lo lắng không thôi, lúc đang tính báo cảnh sát liền thấy Chu thiếu gia xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào tiệm bánh kem.
Đáng lẽ vừa nhìn thấy người phải mắng một trận cho hả dạ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đỏ rực đầy nước mắt của Chu thiếu gia cùng mồ hôi lấm tấm trên đầu, thở còn không nỗi chạy nhanh đến giải thích với hắn, trái tim của Sa tiên sinh nhói lên.
Ngứa ngáy, nửa người tê rần, không thể giận nỗi.
Sa tiên sinh chỉ có thể chạy nhanh đến cầm lấy đống đồ trong tay y, vẻ mặt đau khổ nhìn y ai oán khóc lóc kể lể.
Nói bản thân mình chờ sốt ruột ra sao, nói y càn quét tất cả các sạp trên phố như thế nào, còn nói y thiếu chút nữa làm tiệm bánh kem dẹp tiệm, càng nói càng giận, trán đều bốc khói, trên đường xe chạy lạng sang trái sang phải, nếu không phải trên ghế phụ có Chu thiếu gia đang ngồi, sợ rằng thế nào cũng xảy ra tai nạn.
Lúc ấy thái độ của Chu thiếu gia rất ngoan.
Sa tiên sinh bây giờ nhớ lại thính tai như bị phỏng, tim cũng ngứa, ngay cả bàn chân cũng giống như đang đạp trên kẹo bông gòn, vừa bay bổng vừa ngọt ngào.
Dính chặt như keo, thật là thích.
Khi đó bởi vì Chu thiếu gia đuối lý, nên không ngừng nói lời xin lỗi, cũng không dám cãi chỉ chủ động xin lỗi, cọ nửa bên mặt phải của Sa tiên sinh toàn là nước miếng. Hắn trong lòng thì cười hì hì, trên mặt thì rầm rì tức giận, sống chết không chịu hé răng, chính là không tha thứ, chỉ mong Chu thiếu gia đừng dừng hôn hắn, dùng cánh môi mềm mại như bông cọ trên má hắn, dịu dàng mơn trớn nhưng không cảm thấy ngứa, ngược lại làm Sa tiên sinh muốn lập tức dừng xe đóng dấu cái bụp lên miệng y.
Mặc dù trong lòng như có vô vàn con kiến đang cắn, nhưng vẻ mặt Sa tiên sinh vẫn như cũ, phúc lợi như vậy hiếm khi có được, nhiều thêm một giây càng thêm đáng quý.
Hắn lái xe, Chu thiếu gia cũng không có cách, dọc đường đi đành phải dùng ánh mắt ngọt ngào tràn đầy áy náy nhìn hắn, còn thường xuyên dẩu cái miệng nhỏ muốn nói lại thôi.
Bị nhìn chằm chằm, lòng Sa tiên sinh như nở hoa, cũng cảm thấy đây là phúc lợi mình nên có, liền thẳng lưng lên, cắn răng không thèm nhìn Chu thiếu gia cái nào, làm bộ giận dỗi.
Thật vất vả mới chờ được tới chỗ bãi đỗ xe.
Chưa đợi Sa tiên sinh dừng hẳn xe lại, liền nghe thấy bên cạnh "Cách ——" một tiếng, hình như là âm thanh tháo đai an toàn, thoáng chốc quên mất mình còn đang nổi giận, xoay mặt qua kêu to: "Em sao lại tháo đai an toàn, anh còn chưa dừng xe lại đâu, em nắm chặt tay vịn bên phải đi."
Ánh mắt Chu thiếu gia sáng rực, hai con mắt sáng lấp lánh lại nóng bỏng nhìn hắn.
Sa tiên sinh bị y nhìn đến nổi hết da gà, cuối cùng dẫm chân phanh: "Em, em, em đừng có nhìn anh như vậy."
Đột nhiên có linh cảm phải dừng xe, nếu không muốn xảy ra chuyện.
Hoặc là —— chuyện đã xảy ra.
Mông Sa tiên sinh như ngồi trên bàn đinh, cắn môi dưới không dám nhìn lại y: "Anh, chúng ta trước......" Lời vừa nói được một nửa, Sa tiên sinh nhanh chóng ngồi yên. Hắn không được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể, đáng lẽ ra muốn bảo đi về trước rồi tính sau, nhưng tình huống của hắn bây giờ —— ngay cả đứng lên cũng không được.
Mặt hắn nóng lên, đỏ mặt không dám nhìn.
Chu thiếu gia đột nhiên bị dừng xe thiếu chút ngã nhào về phía trước, khó khăn lắm mới ổn định lại cơ thể hít sâu một hơi tiếp tục làm việc. Y nhướng mày, câu Sa tiên sinh đến đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống.
Sa tiên sinh mím chặt môi thành một đường thẳng, tay nắm chặt lấy tay lái không thả lỏng, ánh mắt bay đến phương nào không dám nhìn sang tiểu thiếu gia.
Tháo được đai an toàn, Chu thiếu gia nghiêng người bò qua, nửa quỳ trong ngực Sa tiên sinh, ánh mắt mê ly lại mê người.
Sa tiên sinh cảm giác bản thân như đang trên cao tốc, tốc độ xe ngày càng nhanh, như muốn bay vút lên trời.
Sợ tiểu thiếu gia bị ngã, Sa tiên sinh sợ hãi vội vàng duỗi tay ôm eo y, khiến y càng dựa sát mình hơn.
Chu thiếu gia ý vị thâm trường cúi đầu nhìn.
"Oanh ——" một tiếng, máu cả người Sa tiên sinh như lửa cháy, khó khăn chạy khắp mạch máu, lông tơ đều thiêu đốt sạch sẽ.
Đây tuyệt đối không phải chuyến xe dành cho trẻ nhỏ.
Sa tiên sinh mờ mịt nhìn bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng kéo cửa sổ xe lên đóng kín lại, cho dù cả xe lao xuống vực sâu hắn cũng chịu.
Nào ngờ ——
Cái xe này lại chạy thẳng đến bệnh viện.
Lúc Sa tiên sinh chuẩn bị nhấn chân ga, Chu thiếu gia liền ói ra.
Sắc mặt tái nhợt, thái dương đầy mồ hôi, vai thì run rẩy, vịn cánh tay Sa tiên sinh nghiêng đầu phun hết ra đất.
Sa tiên sinh sợ tới mức không nói nên lời, đừng nói bị tai nạn, nguyên chiếc xe còn nguyên vẹn đang muốn tan biến vào hư không.
Hắn vội vàng lau khóe miệng Chu thiếu gia, đỡ y ngồi lên trên đùi mình: Nôn nóng dò hỏi: "Không sao chứ, sao lại như vậy, bụng không khỏe chỗ nào, hôm nay đã ăn cái gì, có thấy lạnh không, nếu không...... Chúng ta bây giờ đến bệnh viện xem thử."
Chu thiếu gia nắm lấy tay hắn, khuôn mặt trắng bệch, muốn lắc đầu nhưng không thể, chỉ có thể hé môi: "Không cần."
Đôi môi non mịn hồng hào giờ đã không còn huyết sắc, môi dưới còn bị Chu thiếu gia cắn ra dấu, Sa tiên sinh càng sốt ruột, vội vàng thả y xuống, mắt không biết nên nhìn chỗ nào: "Sao lại không đi bệnh viện, em cố chịu một chút, tôi phóng xe, sẽ ổn thôi."
Trong thời khắc mấu chốt, Sa tiên sinh vẫn rất đáng tin cậy, hắn ngửa ghế phụ, ôm Chu thiếu gia giúp y lau mồ hôi trên trán: "Đừng có gấp, chắc là ăn không tiêu thôi, sẽ không sao đâu." Tệ nhất là bị ngộ độc thức ăn, hàm của Sa tiên sinh run cầm cập.
Đồ ăn trong khu mỹ thực chắc không có vấn đề, buôn bán vào buổi tối, nhiều người ăn như vậy không có đạo lý nào chỉ có một người ngộ độc. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là do thức ăn kỵ nhau gây ngộ độc.
Sa tiên sinh híp mắt cẩn thận nhớ lại những thứ Chu thiếu gia đã ăn, tuy hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng Chu thiếu gia có thói quen mỗi khi ăn xong đều sẽ lưu lại giấy gói để về ghi chép lại, cho nên Sa tiên sinh lao lực đem đống quần áo vừa cởi rồi tùy tiện ném ở ghế sau kéo trở về, ở trong túi áo của Chu thiếu gia tìm được tờ giấy màu trắng nhỏ.
Quả nhiên ——
Tất cả đều ăn hết.
Sa tiên sinh: "......" Cơn giận bùng nổ, sao cái gì cũng dám bỏ vô họng hết vậy.
Sa tiên sinh căn bản không biết thứ gì khi ăn sẽ gây tương khắc, hắn cũng không nhìn kỹ, cẩn thận cất gọn toàn bộ: "Cố gắng một chút, hơn mười phút nữa là đến được bệnh viện, em nằm xuống đi, nghe được không."
Chu thiếu gia suy yếu nắm lấy cánh tay hắn: "Không sao đâu, không cần đến bệnh viện, tôi đã, đã khá hơn nhiều rồi."
Sa tiên sinh nhìn sang, xác thật hai bên sườn mặt ẩn ẩn dấu hồng, nhưng ——
"Không được, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao."
Chu thiếu gia : "......" Có chút thẹn thùng, nhưng nếu đến bệnh viện khẳng định sẽ bị mất mặt, y vận dụng bộ não, "Kỳ thật, kỳ thật không có gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là...... Chỉ là, tôi chắc ăn không tiêu thôi."
Sa tiên sinh vừa tổ chức lời nói vừa sắp xếp động tác trên tay, trước giúp tiểu thiếu gia lau dọn sơ chất bẩn trên người dơ, thuận tay mặc quần giúp y, bọc người lại kín mít: "Anh biết, nhưng chúng ta bây giờ vẫn phải đến bệnh viện để kiểm tra xem có phải ngộ độc thức ăn hay không, em yên tâm, chỉ rút một chút máu để xét nghiệm thôi." Cũng không biết là đang an ủi Chu thiếu gia, hay là an ủi chính mình, Sa tiên sinh vẫn luôn lặp lại ba chữ không sao đâu, "Có anh ở đây sẽ không sao đâu."
Kỳ thật Sa tiên sinh cũng không rõ nguyên nhân, nhưng với nền y học hiện đại thì xác suất trúng là 50/50, hắn ưỡn ngực, mạnh mẽ trấn định. Mặc kệ ra sao, đến bệnh viện trước rồi nói sau.
Chu thiếu gia cản không được, liều mạng túm chặt cánh tay hắn: "Anh hôm nay nếu dám chở tôi đến bệnh viện, tôi liền nhảy khỏi xe."
Sa tiên sinh đang thắt dây an toàn chợt dừng lại: "?" Rõ ràng trước kia đâu có ghét đi bệnh viện, hắn nghi hoặc quay mặt qua.
Chu thiếu gia kéo cái áo khoác lớn đang đắp trên người, cơ hồ che lại chỉ chừa nửa khuôn mặt: "Tôi, tôi chỉ là, ăn hơi nhiều thôi."
Lúc ăn cũng đã cảm thấy no không nhồi nỗi, nhưng cái món bạch tuộc nướng cuối cùng thật sự ăn rất ngon, viên lớn phải cắn hai ngụm mới hết, chờ y phục hồi lại tinh thần, trên tay chỉ còn lại cái hộp rỗng.
Sau đó —— ăn no căng y liền quay đầu muốn trở về tiệm bánh kem, ai ngờ lại thấy được quầy lẩu Oden.
Mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng dưới chân vẫn không tự chủ được mà đi tới chỗ chủ quán. Chủ là một em gái, vừa thấy mình đã cười xán lạn, nếu không nếm thử thì thật rất có lỗi với bản thân, cho nên —— tiểu thiếu gia mua luôn hai phần lớn.
Sau đó lại vừa đi vừa ăn, mắt thấy mặt trời đã lặn về phía tây, Chu thiếu gia mới phát giác được đã trễ rồi, lại phát hiện di động mình tắt máy, sốt ruột chạy trở lại tiệm bánh kem, một miệng ăn toàn gió lạnh.
Nhưng giờ đã đỡ hơn rồi, đồ vật dư thừa trong bụng sau khi ói ra đã thoải mái hơn nhiều.
Sa tiên sinh: "!" Hắn đã giận đến run rẩy, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, "Hay, vẫn là đi đến bệnh viện trước."
Thấy tinh thần có vẻ đã trở lại, Chu thiếu gia trừng mắt, chơi xấu: "Không đến bệnh viện, dừng xe, trở về."
Sa tiên sinh đột nhiên bị y rống đến vẻ mặt chấn động, nóng người lên bật lại: "Không đến bệnh viện thì đi đâu, đã biết mình ăn nhiều, còn không chịu đến bệnh viện để tiêu thực."
Chu thiếu gia : "!" Không kịp so đo chuyện hắn đang nổi nóng với mình, dùng sức véo đùi hắn, "DM, anh thật sự muốn đến bệnh viện, cho tôi muối mặt, đi bệnh viện rồi nói gì, nói tôi ăn nhiều quá còn bị anh giận dỗi nên ói hết ra?"
"Anh CMN nếu không dùng sức lớn như vậy, tôi có thể phun hết ra sao, vốn dĩ kế hoạch của tôi đã rất hoàn hảo, cũng chỉ dùng cổ họng để ăn, anh được lắm, anh trực tiếp đè tôi ra mà còn hỏi, đến bệnh viện, đến bệnh viện không cởi quần áo sao bác sĩ khám bụng tôi, anh dám cho bác sĩ xem hả, hả, anh nói nghe thử coi." Chu thiếu gia giận đến thở dốc, "Chúng ta là vì ăn nhiều nên khám dạ dày, người nào không biết còn tưởng chúng ta chơiSM nên đến khám ngoại khoa!"
Sa tiên sinh: "......" Có chút lúng túng, khí thế chớp mắt liền yếu đi, ngập ngừng ra tiếng, "Nhưng cũng không thể không đến bệnh viện, em vẫn còn khó chịu mà."
"Thì sao, tôi còn khó chịu thì sao, anh nói coi nếu lúc ấy anh không cáu kỉnh, thì tôi sao phải cởi quần, tôi nếu không cởi quần, tôi sao có thể ói? Tôi nếu không ói ra, tôi sao có thể......" Chu thiếu gia cũng không biết nên nói tiếp thế nào, trực tiếp trợn mắt không nhìn Sa tiên sinh.
Lần này đến phiên Sa tiên sinh sợ hãi: "Anh...... Anh không phải cố ý." Lần này đến lượt hắn rơm rớm nước mắt phối hợp, bản thân rõ ràng không giận đến mức đó, nếu không nổi giận, hắn cũng không đến mức phải cởi quần, nếu không cởi quần, thì cũng không có mấy chuyện sau.
Nói đi nói lại, đều do cái chuyện cởi quần.
Sa tiên sinh theo bản năng nhìn xuống quần hắn, cuối cùng......
"!" Chu thiếu gia liếc hắn một cái, hầm hừ vươn tay, "Ôm tôi trở về, đóng cửa sổ lại, tôi sắp bị xông chết rôi."
Sa tiên sinh sửng sốt chớp mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác ngửi được một cổ mùi lạ: "Vậy, cứ về trước đã." Còn xe thì ngày mai ra ngoài rửa sau.
Hắn trước xuống xe, từ xe đầu vòng đến chỗ ghế phụ lúc đang chuẩn bị ôm tiểu thiếu gia, sắc mặt tiểu thiếu gia liền khẽ biến, Sa tiên sinh khẩn trương: "Làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không? "
Chu thiếu gia túm tay áo hắn, nửa nâng lên mặt, ai oán mà nhìn hắn: "Có hơi mát mẻ."
Sa tiên sinh: "?"
Hai mắt Chu thiếu gia ngó xung quanh, lại một lần nữa rúc vào trong áo khoác, oán giận nói: "Anh có phải quên mặc quần lót cho tôi rồi không?"
Sa tiên sinh: "!" Có quên sao? Hình như quên rồi. Hoàn toàn không nhớ được.
Chu thiếu gia quay đầu lại nhìn, thấy cái quần màu trắng cuộn lại đang nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc chán ghét, vươn tay: "Tính, cứ để như vậy mà về hả."
Lúc bị xách lên không nói được, nhưng luôn có một loại cảm giác không an toàn thoáng qua, cả người Chu thiếu gia khảm sâu vào trong ngực Sa tiên sinh, cảm nhận gió lạnh thổi vù vù.
Toàn bộ chuyện này cũng chỉ có vậy thôi, mặc dù Sa tiên sinh còn nổi giận, nhưng cũng không so đo với một người đang bệnh, chỉ hầm hừ mà chăm sóc tiểu thiếu gia đến nửa đêm, chỉ là lúc sau ——
Chu thiếu gia đã ói ra được nên cũng thoải mái hơn nhiều, vênh váo tự đắc sai khiến Sa tiên sinh suốt một thời gian dài, thấy hắn bực mình nhưng chỉ có thể mạnh mẽ cam chịu thì cảm thấy bản thân quá tàn ác, rốt cuộc ngay từ đầu đã là lỗi của mình.
Cho nên Chu thiếu gia quyết định đền bù cho hắn ——
Lúc sắp đi ngủ đặc biệt dựa sát vào người hắn, dùng thanh âm mềm mại, nũng nịu cắn lỗ tai hắn: "Nếu không, chúng ta hôm nay làm tình đi?"
Sa tiên sinh mới vừa tắm xong, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, bị khóe mắt kiều mị cùng bộ dáng câu nhân làm xương cốt cả người giòn ra, chỉ chạm nhẹ một cái liền hóa thành bột phấn, ngo ngoe rục rịch nhưng vẫn lo lắng nhiều hơn, hai tay nắm lấy vai của y đè y nằm xuống bên cạnh: "Không còn thấy khó chịu sao?"
Ánh mắt Chu thiếu gia ba phần kiều tiếu [1] ba phần câu dẫn, còn dư lại bốn phần đều là nùng tình mật ý [2], răng cắn bờ môi, ngón tay vò chăn: "Có chút khó chịu." Sa tiên sinh sốt ruột dò hỏi, hắn liếm đôi môi khô khốc, "Nếu vậy, có muốn uống chút nước để dễ chịu hơn không?"
[1] - Kiều tiếu: nụ cười mê hồn.
[2] – Nùng tình mật ý: tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Tiểu thiếu gia rất ít chơi thể loại yếu đuối này, nhưng lâu lâu sẽ thử một lần coi như là phúc lợi. Mỗi lúc như vậy, tiểu thiếu gia sẽ ngoan ngoãn như búp bê vải, không, so búp bê vải còn dễ sai khiến thôi.
Bởi vì lúc này tiểu thiếu gia đều nghe theo mọi lời hắn nói, kêu giơ tay thì giơ tay, muốn nghe gọi gì nói gì cũng được, thậm chí còn không ngừng gọi tên của hắn, đừng nói là đang trên cao tốc, đối với Sa tiên sinh mà nói, chính là đang ngồi trên hỏa tiễn, bay vút chín tầng mây.
Cho nên ——
Sa tiên sinh thành công đốt kíp nổ.
Nhưng không nghĩ tới ——
Năm phút sau, lửa không cháy!
Chu thiếu gia : "......" Y quỳ gối trên mép giường, mím môi quan sát một lúc lâu, biểu tình nghiêm túc nâng mặt nhìn về phía hắn: "Cá nhân tôi cảm thấy, chắc là do vấn đề về tâm lý."
Sa tiên sinh: "......" Nói cũng như không, rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt, nếu không phải khi đó tiểu thiếu gia đột nhiên phun ra, thì bây giờ đâu cần mỗi khi Sa tiên sinh kích động, liền nhớ tới khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi của tiểu thiếu gia, làm gì còn tâm trạng mà tâm tình?
Tiểu thiếu gia cũng rất băn khoăn, y quỳ gối hạ người xuống, cái mông nhỏ đầy thịt ngồi lên trên chân mình, vừa nhìn vừa phát sầu: "Vậy bây giờ phải tính sao?"
"......" Sa tiên sinh cũng không biết bây giờ nên làm gì, lúc nãy đã thử hai lần, đều thất bại. Hơn nữa, Chu thiếu gia còn dùng ánh mắt trần trụi như vậy, khiến hắn không chống đỡ nỗi, chân bị co giật.
Tiểu thiếu gia cho rằng hắn đang lo lắng, híp mắt quay mặt hắn lại để hắn đối diện với mình, an ủi nói: "Không sao đâu, cho dù có bệnh tôi cũng không bỏ anh."
Sa tiên sinh: "......"
Bàn tay tiểu thiếu gia vung lên: "Đàn ông mà, sẽ có những lúc khó khăn, không sao, đến lúc đó tôi sẽ giúp anh khai phá kỹ năng mới."
Sa tiên sinh: "!" Cúc hoa căng thẳng, rụt người lại sợ hãi nhìn y.
Thấy vẻ mặt hắn vẫn không yên tâm, Chu thiếu gia hậm hực: "Nếu không thì, chúng ta đến bệnh viện."
Đã nửa đêm, quần áo tán loạn, khuôn mặt tiểu thiếu gia vẫn còn ửng đỏ, cả người một màu hồng phấn, bộ dáng này mà đi bệnh viện, bác sĩ sao không đoán được hai người vừa mới làm gì.
Rồi sau đó phải miêu tả lại hiện trường, ngay lập tức liền phát hiện: "Á, súng của tôi không xài được?" Mặc dù Sa tiên sinh có tâm hồn rộng mở, nhưng cũng không có khả năng chịu được loại chuyện như vậy xảy ra, đi bệnh viện, tuyệt đối không được.
Không cần hắn nói, tiểu thiếu gia đã thấy được sự cự tuyệt trong mắt hắn, cắn môi dưới nghĩ cách: "Được rồi được rồi." Y nhìn Sa tiên sinh, bỗng nhiên nửa ngồi dậy, nửa người nghiêng về phía trước, cả người ghé vào trên người Sa tiên sinh.
Sa tiên sinh hoảng loạn: "Em, em muốn làm gì?"
Chu thiếu gia ngồi quỳ trở về, quơ di động trên tay, nghi hoặc hỏi: "Anh làm sao vậy, tôi chỉ lấy di động thôi mà."
Ánh mắt Sa tiên sinh né tránh, tay vò lấy cái thảm: "Em mặc quần áo vào trước đã."
"?" Tiểu thiếu gia nhìn cái tay đang đặt trên thảm của hắn, rồi lại đưa mắt nhìn sang đống quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, cuối cùng vẫn không chỉnh hắn, nhận lấy cái thảm bọc người mình lại, lướt di động một lúc lâu.
Sa tiên sinh buồn bã nói: "Em cách xa anh một chút đi."
Chu thiếu gia : "?" Ngẩng mặt đối diện với vẻ mặt vừa ủy khuất vừa đáng thương của hắn, "!"
"Lại sao nữa."
Sa tiên sinh dịch về phía đầu giường, cầm cái mền quấn người lại: "Anh...... Anh khó chịu."
Chu thiếu gia ngẩn người, vỗ vai của hắn: "Anh đừng có suy nghĩ miên man, tin tôi, anh không bị ngoại lực va chạm, sẽ không bị ảnh hưởng gì, nói không chừng ngủ một giấc là tốt thôi."
Sa tiên sinh ngẩng đầu nhìn sự lạnh nhạt của y, càng nhìn Chu thiếu gia sống lưng càng lạnh lẽo, cả người run lên.
Sa tiên sinh muộn thanh muộn khí: "Anh cảm thấy rất khó chịu." Giống như trong cơ thể bị lấp đầy nỗi buồn nhưng không trút ra được, đặc biệt là khi tiếp xúc với Chu thiếu gia, mùi bạc hà the mát thoải mái tràn ngập hai bên cánh mũi.
Nước toàn thân bị đun sôi sùng sục, không thể nào hạ hỏa được.
Chu thiếu gia ngượng ngùng sờ cái mũi, không nói chuyện, chuyên tâm mà nghịch di động.
Sau khi tìm kiếm một thời gian, Chu thiếu gia đã yên tâm không ít, đưa mắt nhìn sang Sa tiên sinh còn đang giận dỗi, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Tròng mắt xoay chuyển, tay buông di động, Chu thiếu gia nằm xuống ngoan ngoãn đắp mền, vỗ cái đầu to của hắn: "Được rồi được rồi, trước tiên đi ngủ đã, ngủ một giấc ngày mai sẽ tốt thôi, nghe lời nào."
Không chịu, bởi vì ai biết được sáng mai có còn cương lên được hay không.
Sa tiên sinh ai oán mà trừng mắt nhìn y, nghiêng người nhào lên người y, đầu to chôn ở cổ y, cắn xuống: "Không được." Muốn cắn chết y.
Chu thiếu gia vuốt mái tóc của hắn, bất đắc dĩ: "Vậy anh nói đi bây giờ phải làm sao?"
Nếu là lúc bình thường, Sa tiên sinh chắc chắn sẽ không ngang ngược vô lý như vậy, nhưng hiện tại ——
Động cơ xe của hắn bị hỏng rồi, sao còn chạy băng băng trên đường được đây.
Chu thiếu gia hôn lên khóe môi hắn: "Ngoan, cứ đi ngủ trước đi, ngủ một giấc là khỏi thôi, ngoan đi."
Sa tiên sinh ủy khuất: "Nếu vẫn không được thì sao?"
Chu thiếu gia khó có khi kiên nhẫn: "Sao lại không được, đây chỉ là bóng ma tâm lý thôi, chờ đến lúc anh thấy tôi khỏe thì anh sẽ ổn thôi, thật đó, tôi không lừa anh đâu." Vẻ mặt rất chân thành, Sa tiên sinh đã tin vài phần, nhưng vẫn còn băn khoăn ——
"Anh muốn ôm ngủ."
"Ừm, nói cứ như bình thường không cho anh ôm ngủ vậy." Chu thiếu gia giang hai tay, ôm lấy Sa tiên sinh đang ở trong chăn, nhìn sang cái đèn bàn sáng trưng ở đầu giường, "Anh bò qua tắt đèn đi."
Sa tiên sinh: "Anh không muốn."
Chu thiếu gia bất đắc dĩ: "Lại sao nữa, không mở đèn anh ngủ không được sao?"
Sa tiên sinh rầm rì đầu to dụi dụi vào ngực y: "Anh muốn nhìn em thêm chút nữa."
Chu thiếu gia trợn mắt, đôi tay vẫn luôn thủ sẵn trên đầu của hắn: "Anh đè tôi sắp chết rồi, tôi thở không nổi, anh......" Vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt u oán cơ hồ muốn dìm chết người của Sa tiên sinh, cổ họng bị nghẹn, "Rồi rồi rồi, muốn nhìn thì nhìn, ngủ ngủ ngủ, đi ngủ, được chưa."
Một bàn tay trên cái ót của hắn, một cái tay khác đặt trên sống lưng của hắn, thật vất vả điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, vừa mới nhắm mắt còn chưa kịp ngủ lại bị quấy rối.
Chu thiếu gia hoàn toàn nổi điên, dùng sức đập giường: "Anh rốt cuộc có muốn ngủ hay không!"
Sa tiên sinh bị y làm giật mình, tay còn chưa kịp rút lại, tức khắc sụ mặt.
Chu thiếu gia : "......"
Chu thiếu gia : "!"
Chu thiếu gia : "Khoan khoan khoan, tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi, anh đừng có nhìn tôi như vậy, cứ như tôi đang khi dễ anh vậy đó."
Sa tiên sinh nâng mặt lên, đôi mắt tràn ngập ưu thương, đúng là em khi dễ anh.
Chu thiếu gia : "...... Rồi rồi rồi, anh muốn sao cũng được."
Cũng không biết tâm trạng của Sa tiên sinh đã đỡ hơn chưa, chỉ thấy giữa mày nhăn lại đã thả lỏng ra.
Chu thiếu gia không trở người được, sợ một lát nữa cũng ngủ không được, đành phải thương lượng cùng hắn: "Anh xem, nếu không thì như vậy đi, tôi đi ngủ trước, chờ tôi ngủ rồi tay anh mới chạm vào có được chưa?"
Mắt thấy khuôn mặt Sa tiên sinh lại sắp biến sắc, Chu thiếu gia vội vàng đầu hàng: "Thôi thôi thôi, tôi hiểu rồi tôi hiểu rồi, không thể cứ vậy mà ngủ luôn sao?" Không thể nổi giận, Chu thiếu gia thật muốn quay ngược thời gian, tìm cái đứa ham ăn ham uống lúc chiều, tát một cái cho tỉnh ra để y nhớ quay lại tiệm bánh kem.
Sa tiên sinh cũng không nói lời nào, bản thân rầu rĩ ủy khuất, vốn chỉ như thường ngày muốn ôm ấp Chu thiếu gia một chút.
Mình bị hỏng rồi, vốn chỉ muốn xác nhận là mình vẫn bình thường, không phải là thái giám.
Chu thiếu gia : "......" Hít sâu một hơi, ép bản thân đi ngủ.
Thẳng đến buổi sáng hôm sau.
Vẫn không được.
******
Cho nên ——
Vẫn phải tiếp tục dỗ dành.
"Nếu không thì như vậy đi." Chu thiếu gia cười tủm tỉm mà đề nghị, "Lần trước không phải muốn chơi phòng tắm play trên bồn rửa mặt sao, tôi đồng ý là được rồi."
Cái mũi Sa tiên sinh hừ lạnh, nhìn y một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Có gương thì có ích gì, hắn cũng không muốn tự nhìn mình trong gương!
Dỗ dành cả buổi, Sa tiên sinh vẫn chưa hết giận, Chu thiếu gia cũng không kiên nhẫn nữa, đột nhiên đứng dậy.
Sa tiên sinh: "!"
Chu thiếu gia nhìn từ trên xuống lườm hắn.
Cơn giận của Sa tiên sinh tiêu biến nơm nớp lo sợ thầm nghĩ thôi bỏ đi, đừng chọc tiểu thiếu gia nổi giận đến mức khó thở, nhưng khi nghĩ đến việc chính mình phải quay xe, Sa tiên sinh liền cảm thấy ủy khuất, chuyện này......
Không đợi Sa tiên sinh rối rắm xong, Chu thiếu gia đột nhiên nằm sấp xuống, giang hai tay ôm Sa tiên sinh vào trong ngực.
Sa tiên sinh: "!" Thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn chỉ là bị hư xe, Chu thiếu gia không phải muốn xé bằng lái của hắn chứ.
Sa tiên sinh: "!"
Gần một giờ qua đi, Chu thiếu gia mệt mỏi cả người rũ rượi mất sức, chống đầu gối quỳ trước mặt hắn, xoa xoa khóe miệng, ánh mắt mê mang: "Sao, bây giờ tốt hơn chưa, hết giận được chưa?"
Sa tiên sinh thật vất vả mới trở lại bình thường, vội vàng đỡ cánh tay Chu thiếu gia đem người nhấc lên.
Chu thiếu gia tránh đi bàn tay hắn, mềm mại mà nằm liệt trên thảm, đôi tay ghé vào trên sô pha: ", Trước đừng có đụng chạm, để, để ngồi, ngồi nghỉ cái đã."
Âm điệu đã thay đổi, Sa tiên sinh bị dọa cho choáng váng, cũng không kịp xử lý bản thân, chạy nhanh đến ngồi xổm trước mặt y, đầu ngón tay chạm lên khóe miệng hơi sưng đỏ của y, gục đầu xuống tự trách: "Là, là do anh không tốt, anh không nên nổi giận với em, anh...... Anh......" Sa tiên sinh vùi đầu vào giữa hai chân.
Chu thiếu gia hít một hơi, lạnh lùng che dấu đi cơn đau rát nơi khóe miệng, mi mắt cong cong: "Không sao, đưa tôi ly nước."
Sa tiên sinh vội vàng mang ly nước đến cho y, rất đau lòng.
Chu thiếu gia súc miệng, cười tủm tỉm hôn nhẹ lên môi hắn, xoa đầu hắn: "Còn biết chơi trò giận dỗi, xem ra dạo này lá gan cũng lớn gớm." Sa tiên sinh rầu thúi ruột, do dự không biết làm sao để xin tha thứ, bỗng nhiên Chu thiếu gia chống tay nâng nửa người trên.
Sa tiên sinh vội vàng ôm y, không để y dùng sức: "Em lại muốn làm gì, để anh giúp em."
Cằm Chu thiếu gia gác ở trên vai hắn, mặt nghiêng về một bên cắn lên vành tai hắn, tinh tế day gặm: "Nhưng tôi...... Thích." Y cười khẽ ra tiếng, tiếng nói mềm mại, "Vừa rồi đã đồng ý ~ cũng coi như bù đắp, anh ~ lúc nào muốn ~ cũng được."
Giọng nói nghẹn ngào, hơi thở ấm áp, Sa tiên sinh giống như khẩu đại pháo đã nạp đạn chờ bắn, chỉ cần bậc lửa đốt kíp nổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]