"Ai vừa gọi điện đó?" Chu thiếu gia lau tóc từ trong nhà vệ sinh bước ra, chân trần đạp trên thảm. Bàn chân mềm mại trắng như ngọc nổi bậc trên chiếc thảm màu xám nhạt, Sa tiên sinh tránh mặt đi, bịt mũi lại.
Chu thiếu gia vờ như không biết dựa sát Sa tiên sinh ngồi xuống, mùi bạc hà thanh mát sảng khoái tràn vào khoang mũi Sa tiên sinh, giống như có con kiến đang gặm nhắm xương cốt của Sa tiên sinh, ngứa đến phát điên.
"Là, là Tiểu Trầm."
"Gọi làm gì?" Chu thiếu gia duỗi dài cổ, cổ lộ ra một đoạn ngắn trắng nõn tinh tế.
Sa tiên sinh: "......" Hắn quay mặt đi, ngập ngừng, "Gọi để bàn với em chuyện đi nước C."
Chu thiếu gia nhíu mày: "Hai ngày nữa đi?"
Sa tiên sinh vẻ mặt đau khổ, gật đầu: "Ừ, không phải em nói muốn đi xem lá phong đỏ sao, cậu ấy nói tuần sau đi thì rất đẹp."
"Ồ, vậy anh giúp tôi chuyển lời nói tôi không đi." Chu thiếu gia nhận lấy cái ly thủy tinh hắn đưa qua, ngửa đầu ừng ực ừng ực uống hết nước trong ly, dùng mu bàn tay lau vệt nước tràn ra từ khóe miệng.
Trái tim dường như muốn xé ngực lao ra ngoài, cảnh đẹp như vậy dù có nhìn bao nhiêu lần, Sa tiên sinh vẫn cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi môi mềm hồng nhạt, cánh môi bóng lên vì dính nước, máu mũi như muốn trào ra.
Hắn quay đầu dời tầm mắt đến cái thảm, cố gắng bình tâm tĩnh khí, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tại, tại sao vậy, không phải em nói muốn đi xem sao?"
"Có gì đẹp mà đi, đi xem bọn họ phát cẩu lương à?" Chu thiếu gia lườm hắn, "Tuần sau không phải anh còn mấy cái hợp đồng cần ký hả? Đi được à?"
Sa tiên sinh ủ rũ cụp đuôi: "Đúng là có hai hợp đồng rất quan trọng."
Chu thiếu gia tùy tiện nói: "Vậy khỏi đi." Cả người y nghiêng về một bên, nằm trong lòng Sa tiên sinh, ngẩng mặt nhìn hắn.
Sa tiên sinh rất vui vẻ, lúc nãy hắn còn nghĩ có thể được ở riêng với Chu thiếu gia trong thế giới hai người, nếu đi —— thời gian ở riêng sẽ rất khó khăn.
Nhắn tin chuyển lời, mau từ chối thôi, mất công tiểu thiếu gia lại đổi ý. Đúng rồi, không được để tiểu thiếu gia nói chuyện với Tiểu Trầm, lỡ bị thuyết phục thì biết tính làm sao.
Còn chưa kịp vui vẻ mỉm cười nhe hàm răng trắng ra, Sa tiên sinh bỗng nhiên che mặt lại.
Chu thiếu gia: "?"
Chu thiếu gia lười biếng vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, kết quả bởi vì đối phương quá mạnh nên kéo không được: "Gì đây? Làm chuyện xấu sau lưng tôi, nên giờ không dám nhìn thẳng mặt?"
Sa tiên sinh tủi thân nói: "Em đừng có nằm bên dưới mà nhìn anh, sẽ trông rất xấu xí."
Chu thiếu gia: "?"
"Phụt" cười ra tiếng, y nghiêng người dùng sức đấm vào đùi Sa tiên sinh, khuôn mặt chôn vào ngực hắn cọ cọ, cười đến run rẩy cả người, "Ha ha ha ha ha, anh bị, bị gì vậy, xấu xí, anh dám nói với tôi anh xấu xí, tôi khinh."
Năm ngón tay hơi tách ra, Sa tiên sinh xuyên qua khe hở ngón tay thấy được vai Chu thiếu gia đang run lên, cảm thấy thẹn thùng.
"Thì, ở, ở trên mạng, xem được."
"Anh vậy mà cũng để ý mấy cái này, có phải anh muốn giết tôi nên mới nghĩ ra trò đùa này, buồn cười muốn chết." Bàn tay Chu thiếu gia dùng sức nắm chặt viền quần của hắn, cười đến mức Sa tiên sinh mặt đỏ như trái táo, ngượng ngùng xoắn xít muốn vươn tay che miệng y lại, lúc này Chu thiếu gia mới bình tĩnh lại hít sâu một hơi, miễn cưỡng chặn lại ý cười muốn trồi lên từ đáy lòng, duỗi tay túm lấy cánh tay hắn, trong giọng nói vẫn còn mang theo ý cười, ngay cả trán cũng cố vuốt phẳng mấy cái nếp nhăn xuất hiện khi cười: "Được rồi, đừng làm trò nữa, lúc trần trụi cái gì cần thấy đã thấy hết rồi, còn để ý chi mặt mũi đẹp hay xấu nữa."
Dừng một chút, Chu thiếu gia trợn trắng mắt: "Thế anh thấy khi nào thì mình đẹp nhất, nếu không có, vậy lần sau có làm thì che bản mặt mình lại đi?"
Đột nhiên bị sét đánh giữa trời quang, Sa tiên sinh trố mắt hai tay không che kín nỗi.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này!
Tiểu thiếu gia lớn lên rất đẹp, 360 độ không góc chết, vui vẻ, tức giận, uể oải, thậm chí lúc mặt vô cảm cũng đều đẹp, đặc biệt là lúc ấy.
Cả người trắng hồng mềm mịn, đôi mắt to linh hoạt ngày thường mê ly nhìn mình.
Muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ đó, muốn quyến rũ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Tựa như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, tất cả ánh sáng trên thế gian đều tập trung trên người y, đẹp rực rỡ nhưng cũng rất nguy hiểm.
Rõ ràng cao không với tới, nhưng lúc trong ngực mình lại thấp giọng khóc nức nở, mỗi khi như vậy, Sa tiên sinh chỉ hận không thể nuốt trọn cả người vào bụng, để máu thịt cả hai hòa hợp vào nhau.
Nhưng ——
Hắn hiển nhiên xem nhẹ một vấn đề.
Vậy còn mình thì sao?
Trên khuôn mặt thì có cái miệng rộng, vẻ mặt dữ tợn như muốn giết người.
Sa tiên sinh đột nhiên hoảng hốt, khó trách Chu thiếu gia vào lúc đó chẳng bao giờ nhìn mình, chẳng lẽ bị mình dọa sợ?
Nhìn thấy ánh mắt ngày càng kỳ quái cùng với vẻ mặt hoảng loạn của hắn, Chu thiếu gia híp mắt, nghi hoặc: "Anh sao vậy, đang nghĩ đến cái gì hả?"
Trong lòng có giọng nói thầm bảo, đừng hỏi, chuyện này cứ bỏ qua đi, coi như không biết, cứ bình thường mà sống.
Nhưng trong lòng Sa tiên sinh rất khó chịu, cảm thấy buồn bực, trong đầu có rất nhiều câu hỏi mọc lên.
Rõ ràng đang ôm mình, nhưng sao lại không chịu nhìn hắn, vậy nếu nhìn lâu, tiểu thiếu gia sẽ không bị dọa đến tinh thần bất an chứ?
Đợi nửa ngày thấy môi hắn không động, một chữ cũng không nói, Chu thiếu gia xụ mặt: "Không chịu nói? Sao lúc nào tôi hỏi cái gì anh cũng không chịu trả lời hết vậy?"
Loại chuyện này làm sao mà nói, nhưng ——
Sa tiên sinh không chịu được, nghiêng mặt biệt nữu mở miệng: "Cái đó, em không nhìn anh có phải vì anh quá xấu?"
Chu thiếu gia: "?" Chớp mắt nhớ lại chuyện mình đang hỏi, bóp đùi hắn dùng sức ngắt một miếng thịt, thấy hắn đau đến nhe răng trợn mắt lúc này mới hả giận mà buông ra, tức giận nói: "Ai lúc làm tình lại đi mở mắt."
Da đầu tê dại, ngón chân cuộn tròn, cả người như dập dềnh trong sóng nước, giây tiếp theo liền đắm chìm trong khoái cảm. Đôi mắt —— lúc ấy sao có thể mở.
Sa tiên sinh ủy khuất vô cùng: "Anh mở nè." Đôi mắt mở thật lớn, muốn thu hết biểu cảm của em.
Bất quá câu nói này đã chứng minh tiểu công tử quả thật không nhìn hắn, nếu không sao lại không biết thói quen của mình!
Sa tiên sinh trong lòng phẫn hận, khổ sở, cùng oan ức.
Chu thiếu gia: "!" Không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn.
Thật sự có thể mở mắt sao? Tiểu thiếu gia sau khi tưởng tượng N lần thì rốt cuộc cũng hiểu được làm sao hắn có thể mở mắt, sắc mặt tức khắc đen thêm.
"Anh là đồ biến thái, lần sau nhắm mắt lại cho tôi!" Chu thiếu gia xấu hổ đến hai tai đều đỏ, dùng sức véo eo hắn, một miếng thịt cũng ngắt không nổi, bốc khói đầy đầu.
"Anh không muốn." Sa tiên sinh mím môi, gục đầu xuống không muốn tuân theo, loại phúc lợi này —— tuyệt đối không thể bị tước đoạt.
Chu thiếu gia trừng hắn, lời mắng chửi trồi đến bên miệng, hai tai bốp lên mặt hắn: "Anh muốn thì cứ nhìn đi." Y nghiến răng nghiến lợi, "Sớm muộn gì cũng đi bán muối!"
Còn lâu, đẹp vậy sao không nhìn. Sa tiên sinh trong lòng âm thầm phản bác, sau đó lại ai oán mà nhìn y: "Em không nhìn anh là vì sợ đi bán muối hả?"
"!" Vấn đề này không muốn dừng đúng không, Chu thiếu gia cả người nổi da gà, hít sâu một hơi áp xuống xúc động muốn đánh người, tay sờ sang cái iPad bên cạnh, vuốt hai cái giải khóa, chuyển chủ đề sang chuyện khác hỏi, "Có phải ở công ty có người trêu chọc anh, có người nói nếu lúc làm tình mà không mở mắt nhìn anh chính là vì sợ đi bán muối? Nếu nhìn anh mà đi bán muối thật, vậy mở công ty hậu cần chi nữa, tôi kiếm cho anh công việc độc quyền, ai không vừa mắt người nào, chỉ cần đưa tiền rồi dẫn kẻ đó đến gặp anh, tôi không cần làm gì hết chỉ cũng có thể trở thành kẻ giàu nhất thế giới?"
Đang nói đột nhiên ngữ khí Chu thiếu gia trở nên đứng đắn, bỏ iPad ra khỏi mặt, nâng chân đạp lên đầu gối hắn day mạnh, vẻ mặt phẫn nộ mà cảnh cáo hắn: "Anh nghe cho rõ đây, dù có chê xấu —— cũng chỉ có thể phát ra từ miệng tôi. Đừng có làm cho mấy người ở công ty lầm tưởng có thể đem ông chủ ra cười cợt, anh là ông chủ, bọn họ là cấp dưới, anh có thấy ông chủ nào suốt ngày đùa giỡn cùng cấp dưới chưa, anh không phải thằng hề mua vui cho bọn họ, đã phát lương còn muốn phụ trách mua vui khiến cuộc sống đời thường của bọn họ bớt buồn tẻ, vậy anh đừng làm chủ nữa, tôi mở gánh xiếc thú, để anh làm thằng hề cả ngày chọc cười người khác không phải tốt hơn sao."
Hai mắt Chu thiếu gia trừng đến tròn xoe, vung tay lên đặc biệt khí phách: "Đừng nói với tôi làm vậy để hoà đồng, phải biết giữ khoảng cách, còn nữa......" Y hơi rũ mí mắt, "Có một số chuyện có thể đùa, một số lại không được, chẳng lẽ anh lại không hiểu?"
Sa tiên sinh gãi đầu: "Bọn họ cũng không có ác ý."
Chu thiếu gia sa sầm nét mặt: "Tôi nói không được thì chính là không được."
Sa tiên sinh khó xử: "Nhưng bọn họ nói không sai, anh chính là......" Tuy lời nói khó nghe, nhưng nó nói đúng.
"Cái gì sai hay không sai, tôi nói sai thì chính là sai." Tiểu thiếu gia không kiên nhẫn liếc hắn một cái, thiếu chút nữa ném cái iPad vô mặt hắn.
Sa tiên sinh lập tức im lặng, nhưng vẫn ——
Dư quang nhìn thấy biểu tình cô đơn trên mặt Sa tiên sinh, Chu thiếu gia dừng lại, quay mặt đi không tình nguyện nói: "Tôi không thích nghe bọn họ nói xấu anh."
"Suốt ngày không làm việc, chỉ biết bàn tán chuyện của chủ, bọn họ chỉ toàn nói nhảm, có thấy nhân viên công ty nào dám nói như vậy với ông chủ?"
Ánh mắt Sa tiên sinh sáng lên.
Chu thiếu gia mím môi, tầm mắt dừng trên bàn trà bên cạnh, giận dỗi nói: "Dám nói anh như vậy, xấu hay không chưa đến lượt bọn họ bình luận." Cái đám người này, phải trừ lương, hừ, người đàn ông của ông đây là hoàn hảo 100%, không phục thì kệ.
Chỉ là ——
Thấy Sa tiên sinh đã bình thường trở lại, Chu thiếu gia hừ lạnh một tiếng, không nói cho hắn biết!
Bất quá —— nói đến đây, đôi mắt Chu thiếu gia xoay chuyển, tay chống đùi hắn ngồi dậy, một tay nắm cằm hắn nghiêng đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
Sa tiên sinh bị y nhìn đến mặt đỏ tai hồng, lập tức lấy tay che mặt lại: "Em nhìn gì vậy?"
Chu thiếu gia buông tay ra, bàn tay vỗ lên khuôn mặt hắn: "Nhìn kĩ anh cũng đâu có xấu, một câu hai câu chỉ biết chê người ta xấu, không biết còn tưởng bọn họ rất đẹp." Trên mặt tiểu thiếu gia lộ vẻ chán ghét, "Cái cô nhập liệu mới đi làm chỗ anh đó, cái gì mà Hạ Mai đó, bản thân mình cũng xấu mà cứ thích nói linh tinh."
"Chậc chậc chậc." Cái mũi Chu thiếu gia hừ lạnh, "Người như thế để xem có ai thèm khát hay không?" Cả đám toàn là ếch ngồi đáy giếng, tuy phong cách ăn mặc của Sa tiên sinh hơi quê mùa một chút, nhưng người đẹp vì lụa, chỉ cần Sa tiên sinh mặc vest, quả thực đẹp trai đến độ rụng trứng.
Ánh mắt Chu thiếu gia lộ ra vẻ tự hào cùng hài lòng, cũng may Sa tiên sinh bình thường không thích mặc vest, ngày thường chỉ thích mặc đồ thoải mái, nếu không tình địch bay đầy trời, Chu thiếu gia sẽ không còn thời gian ngủ, suốt ngày phải đi điều tra tình địch.
Cơn giận một khi đã trỗi dậy, liền không dứt, oán khí của Chu thiếu gia từ nãy đến giờ chợt bạo phát: "Còn có tiểu Vương bên bộ phận kỹ thuật, người thì thô kệch." Tiểu thiếu gia híp mắt, "Cao 1m72, còn nhan sắc thì tầm thường, diện mạo dầu mỡ, cũng đã qua tuổi vị thành niên, sau hai năm nữa, tôi xem thử có ai nguyện ý kết hôn với hắn."
"Không có đâu, tiểu Vương ở công ty rất được hoan nghênh." Sa tiên sinh gãi đầu, việc nào ra việc đó.
"Vậy chỉ có thể chứng minh phẩm vị mấy người trong công ty quá kém, cái loại mặt hàng này đặt trên đường chưa chắc có người nhặt, cứ tưởng mình là quốc bảo cấm cung, nói chuyện với lãnh đạo mà cứ hếch mặt lên trời, đúng là thứ không ra gì?" Nói được giữa chừng, lửa đạn của Chu thiếu gia chuyển mục tiêu, dùng sức nhéo cánh tay Sa tiên sinh, ra sức trừng hắn, "Còn anh, bọn họ nói anh như vậy, anh còn đứng bên cạnh ngây ngô cười ha hả, buồn cười lắm sao, hử, anh nói tôi nghe xem có cái gì mà buồn cười?"
Sa tiên sinh 囧: "A...... Anh không phản bác lại được."
Chu thiếu gia càng thêm dữ dội: "Sao lại không phản bác được, ví dụ như anh bị chê xấu, thì anh liền đáp trả chắc hắn ta cũng đẹp ha, rõ ràng ai cũng xấu như nhau!"
Sa tiên sinh thẹn thùng mà sờ mũi: "Cũng không phải chỉ có một người nói như vậy."
Chu thiếu gia: "...... Rất nhiều người sao?" Y nghiêng đầu quan sát một lúc lâu, như suy tư gì mà lẩm bẩm, "Làm gì xấu, tuy không đẹp trai nhất, nhưng cũng rất thuận mắt." Thuận tay sờ lên cơ ngực của hắn, "Dáng người cũng không tệ, bọn họ không phải đang ganh tị đấy chứ."
Sa tiên sinh mím môi: "Chắc không phải đâu." Kỳ thật cũng đâu có khoa trương như vậy, hắn vốn dĩ có dung mạo tầm thường, chỉ là đứng bên cạnh Chu thiếu gia, lại giống ngôi sao nhỏ tỏa sáng bên mặt trời, ánh sáng phát ra bị lấn át chỉ còn le lói, không đủ làm nổi bậc bản thân hắn.
Chu thiếu gia ưỡn ngực, con ngươi như muốn rớt ra: "Sao lại không, người trẻ tuổi bây giờ một ngày không có gì làm liền muốn chống đối thế giới, rảnh rỗi sinh nông nổi, chẳng lẽ anh không tin tưởng ánh mắt của tôi?"
"Tin, sao lại không tin." Lời Chu thiếu gia nói ra đều là thánh chỉ, Sa tiên sinh cười ha hả gật đầu.
Chu thiếu gia trừng hắn, nhìn mi mắt hắn cong cong, không nhịn được mỉm cười: "Đúng là đồ ngốc."
Sa tiên sinh lập tức tiếp lời: "Ừ, thì ngốc."
"Ngốc mà anh còn cười." Tiểu thiếu gia nhéo mặt hắn, dùng sức kéo, "Không được cười."
Sa tiên sinh lập tức nghiêm mặt, nhưng vẫn không dập tắt được nụ cười treo trên môi, mắt thấy tiểu thiếu gia lại nằm xuống chơi điện thoại, Sa tiên sinh nhịn không được hỏi: "Thế, em không đến công ty, là vì chuyện này sao?"
Nhắc tới đề tài này, nét cười trên khuôn mặt Chu thiếu gia bỗng nhiên trở nên nghiền ngẫm, nheo mắt nhìn hắn: "Chuyện này là chuyện nào?"
Sa tiên sinh hơi cúi đầu: "Thì anh bị người ta...... Nói." Hắn nhìn vào mắt Chu thiếu gia, "Có phải vì anh quá hèn nhát, cho nên...... Cho nên em......" Không muốn cùng anh xuất hiện chung một chỗ.
Kỳ thật hắn cũng không muốn im lặng, chỉ cảm thấy lời đám người đó nói toàn là sự thật, không cần thiết phải cãi lại...... Nhưng hắn lại quên nghĩ đến tiểu thiếu gia.
Chu thiếu gia là loại người trọng mặt mũi, loại chuyện này —— khẳng định sẽ không chịu nỗi.
Chu thiếu gia nheo mắt: "Có phải lại có người nói nhảm gì đó với anh?"
Sa tiên sinh quay mặt đi, giữa mày lén nhíu lại, lỗ tai hơi động cẩn thận dò xét động tĩnh của Chu thiếu gia.
Mặc dù bị ép nhìn, nhưng ánh mắt Sa tiên sinh lại không ngừng né tránh, vừa nhìn liền biết đang giấu giếm gì đó.
Đôi tay Chu thiếu gia dùng sức bóp khuôn mặt hắn ép hắn phải nhìn: "Nói, có phải, ở công ty nghe được cái gì không?"
Sa tiên sinh tủi thân, gục đầu xuống giống con chó lớn bị bỏ rơi, sau một lúc lâu mới uỷ khuất gật đầu: "Ừ."
Chu thiếu gia lạnh giọng hừ nói: "Tôi biết ngay mà, bọn họ lại lảm nhảm cái gì? Nói tôi mê tiền của anh hay cái gì khác?"
Còn chưa đợi Sa tiên sinh đáp lại, Chu thiếu gia đã tự mình bùng nổ trước: "Anh không biết động não sao, bộ ngay từ lúc đầu anh đã có tiền rồi sao, hả, anh nói thử coi anh có tiền không?" Ngón trỏ của Chu thiếu gia chọt lên cơ ngực lớn của hắn, nổi giận phồng má.
Sa tiên sinh rũ mí mắt, nắm lấy ngón tay y: "Không phải, không phải chuyện này." Hắn đương nhiên biết, tiền đối với tiểu thiếu gia không quan trọng, nhưng mà......
Vốn dĩ không muốn nói, nhưng thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt Chu thiếu gia càng thêm sâu, Sa tiên sinh không nhịn được: "Bọn họ nói...... Nói......"
"Nói cái gì, anh mau nói lẹ đi hay muốn chờ tôi ngủ một giấc dậy rồi nói?"
"Em mệt sao, có muốn đi ngủ trước không?" Sa tiên sinh muốn ôm Chu thiếu gia đứng lên.
Chu thiếu gia trừng mắt, giống lưu manh mà đập xuống cái sô pha: "Ngủ cái gì mà ngủ, hôm nay không nói cho rõ ông đây không đi ngủ."
"......" Ngón tay Sa tiên sinh dùng sức cào trên tấm da sô pha, "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chính là......" Mắt thấy Chu thiếu gia càng ngày càng không kiên nhẫn, thậm chí còn có dấu hiệu phát hỏa, đôi mắt Sa tiên sinh nhắm chặt, cắn chặt răng, một hơi nói ra, "Bọn họ nói......"
Chu thiếu gia đánh gãy lời hắn: "Nói tôi đang tìm người bao nuôi?"
Sa tiên sinh: "!"
Bị thương nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, Sa tiên sinh cúi đầu, gắt gao nắm chặt ngón tay Chu thiếu gia: "Em...... Em biết hết rồi."
Tinh thần mệt mỏi, Chu thiếu gia hỏi: "Anh nghe ai nói?"
Sa tiên sinh do dự không chịu nói.
"Sao hả, rất nhiều người nói tôi như vậy?" Chu thiếu gia nhướng mày, "Vậy anh tin không?"
Sa tiên sinh: "......" Con ngươi đảo quanh không nói lời nào.
Kỳ thật trong lòng không muốn tin, nhưng mà —— giống như những gì đám người đó nói, hắn với Chu thiếu gia...... Thật sự không xứng.
Chu thiếu gia cười trừ, hít sâu một hơi đè nén cảm xúc, nửa quỳ ở trên sô pha đứng dậy tầm mắt vừa vặn đối diện cùng hắn: "Tôi hỏi anh một câu, chúng ta, còn có thể bên nhau không?"
Sa tiên sinh: "!" Lập tức luống cuống, cuống cuồng muốn giải thích, nhưng bởi vì ăn nói vụng về nên cứ lắp bắp, "Không phải, em đừng có giận, anh sai rồi, anh......"
Khóe môi Chu thiếu gia hơi cong lên, câu ra một vòng cung lạnh nhạt: "Anh sai rồi, anh sai chỗ nào?"
Hắn cũng không biết mình sai chỗ nào, nhưng lúc này trừ bỏ nhận sai, Sa tiên sinh thật sự không biết nên nói cái gì.
Chu thiếu gia mím môi, từng câu từng chữ nói: "Mời anh, nhìn thẳng, trả lời, vấn đề vừa rồi của tôi."
Sa tiên sinh ngây người một lúc lâu, cuối cùng chán nản gục xuống đầu, nặng nề gật đầu.
Chu thiếu gia hai tay ôm mặt hắn, áp sát lại gần, ngữ khí dịu dàng hơn lúc nãy: "Thật sự đã nghĩ tới?"
"Ừ." Đã từng muốn bên nhau, muốn trọn một đời, không, phải là ràng buộc lẫn nhau, kiếp sau, kiếp sau sau nữa vẫn bên nhau trọn đời.
Chu thiếu gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, ánh mắt chưa bao giờ thâm thúy như vậy: "Muốn gì nói đi?"
Sa tiên sinh muốn quay mặt đi, nhưng cằm đang bị y nắm, không dám làm trái ý y, chỉ có thể xấu hổ đối diện với y, có chút muốn rút lui.
Tiểu thiếu gia thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, cả người ghé vào trong ngực hắn: "Anh nghĩ sao, tôi cũng nghĩ như vậy."
Sa tiên sinh: "!" Hắn hoảng loạn cúi đầu, cằm đặt trên đầu tiểu thiếu gia, không cho y nhìn thấy vẻ mặt của hắn, giọng nói hơi run rẩy, "Em vừa nói gì?"
Yên tĩnh một lúc lâu, cảm thấy không thích thứ cảm giác này, Sa tiên sinh trong lòng hỗn loạn, không biết nên mở lời như thế nào: "Nhưng...... Nhưng......"
"Nhưng nhưng nhưng cái quỷ gì, làm gì có nhiều cái nhưng như vậy." Tiểu thiếu gia quả thực rất xấu hổ, sao không hiểu tiếng người vậy chứ.
Còn muốn nói thẳng? Người này sao không đi chết luôn đi.
Sa tiên sinh nhìn y một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: "Anh muốn bên em, anh biết em cũng nghĩ như vậy, nhưng...... Anh vì thích em nên mới muốn ở bên cạnh, vậy còn em." Là do anh chăm sóc em quá tốt nên em mới muốn ở bên cạnh sao?
Chuyện này cần phải giải quyết tận gốc rễ. Chu thiếu gia tính toán hôm nay dù có không ngủ cũng phải nói cho hắn hiểu. Lông mi chớp chớp, kiêu ngạo uất nghẹn nói: "Tôi vì muốn được anh chăm sóc hử, nên nhớ trước khi gặp anh tuy điều kiện cuộc sống của tôi không tiện nghi như bây giờ, nhưng cũng không quá tệ, anh nói nghe coi...... Mặc dù tôi đúng là rất ngại phiền phức và thích tư lợi, nhưng cũng không phải tôi không thể tìm được biện pháp hay người nào khác, một vừa hai phải thôi...... Anh nghĩ tôi sẽ bán thân để nhờ anh nuôi sao?"
"Không phải, anh không có ý đó?" Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chu thiếu gia, Sa tiên sinh đột nhiên sợ hãi, trước kia trên khuôn mặt Chu thiếu gia luôn mang theo vẻ chán ghét cùng khinh thường, Sa tiên sinh tuy ủy khuất, nhưng chưa từng cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn biết, khi đó tiểu thiếu gia chỉ nói lời không thật lòng, chưa từng thật sự nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ——
Sa tiên sinh theo bản năng nắm lấy tay y.
Chu thiếu gia cúi đầu nhìn phần cổ tay bị hắn nắm, ngẩng đầu nhìn một cái tay khác đang chỉ vào mình: "Tôi, rời khỏi anh không phải không sống được, nói không chừng thay đổi cách sống còn sống thoải mái hơn so với hiện tại."
"Không phải...... Anh......"
Chu thiếu gia đè lại cái tay kích động của hắn: "Anh nghe tôi nói hết đã."
Sa tiên sinh đột nhiên không dám nói tiếp.
Chu thiếu gia: "Chỉ là ——" Y dừng một chút, ngữ khí nhấn mạnh nói, "Tôi chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh." Y cúi đầu ngắt cánh tay Sa tiên sinh, "Anh có biết vì sao không?"
Sa tiên sinh trố mắt.
"Bởi vì." Chu thiếu gia quay mặt đi, gương mặt đỏ bừng, thính tai giật giật, "Thích anh đó." Vốn muốn nói một cách uyển chuyển, để chừa chút mặt mũi cho bản thân, nhưng cứ nghĩ đến cảnh người này không hiểu được, cho nên ——
"Muốn biết tại sao tôi không đến công ty không?"
Lời vừa nói giống như bom nguyên tử oanh tạc, nổ tung đầu khiến Sa tiên sinh choáng đầu hoa mắt, khi nghe được câu hỏi chỉ biết theo bản năng mà ngây ngô gật đầu.
Chu thiếu gia dán sát vào, hỏi thở ấm áp phả vào bên mặt Sa tiên sinh: "Cái tin đồn bao nuôi kia tôi cũng nghe thấy."
Hai chữ này nhanh chóng đem mây đen kéo đến trên đầu Sa tiên sinh, hắn thật cẩn thận quan sát sắc mặt Chu thiếu gia.
Sự phẫn nộ nơi đáy mắt tiểu thiếu gia chợt lóe rồi biến mất, tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói ra: "Biết tin đồn này ai truyền ra không?"
Sa tiên sinh sửng sốt, chẳng lẽ không phải mọi người nói sao?
Chu thiếu gia mỉm cười: "Nói anh ngốc là quá đúng bộ anh không biết dùng đầu để nghĩ sao, bộ đám người ở công ty gắn camera nghe trộm ở nhà chúng ta, hay đám đó có thể mở Thiên Nhãn nhìn trộm hai chúng ta ở nhà đang làm gì?"
Lời tiểu thiếu gia nói ra như giông tố nổi lên, nháy mắt thổi tan sự mờ mịt trong lòng của Sa tiên sinh, hắn tự nhiên thông suốt.
Đúng vậy, ở công ty, tuy tiểu thiếu gia tùy hứng, nhưng đã thu liễm không ít, càng quan trọng hơn là —— bởi vì không muốn tiểu thiếu gia bị người ta dòm ngó, cho nên Sa tiên sinh thường xuyên yêu cầu tiểu thiếu gia ở trong văn phòng chờ mình, căn bản không có quá nhiều cơ hội lộ diện ở bên ngoài.
Hơn nữa, ở công ty, Chu thiếu gia dị thường nghe lời, cũng do Sa tiên sinh hay ghen nhưng lại không chịu nói ra cho tiểu thiếu gia biết.
Rốt cuộc cơ hội không nhiều lắm, yêu cầu phải nắm bắt thời cơ thật tốt.
Chu thiếu gia xoa nắn khuôn mặt hắn, bất đắc dĩ mỉm cười: "Đồ ngốc, bị người ta chơi cũng đáng, đáng lẽ khi nghe được tin đồn như vậy không phải nên đến tìm tôi để xác minh trước sao." Người này đúng là làm mình tức chết, chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, làm sao mà lớn được thế.
Sa tiên sinh nào dám mở miệng hỏi, sợ sau khi sự thật bại lộ, mối quan hệ giũa hai người sẽ không còn được như trước.
Chu thiếu gia dựa sát vào, nghiêng đầu hỏi hắn: "Lần trước, lúc Chocolate ở nhờ nhà chúng ta, tuy rằng nổi giận nhưng cũng không dám nói, có phải bởi vì nghe được mấy cái tin đồn nhảm đó đúng không?"
Sa tiên sinh cúi đầu, nắm chặt bàn tay của Chu thiếu gia không buông, sợ chớp mắt một cái, người trước mặt liền biến mất.
Y đã hiểu, Chu thiếu gia hừ lạnh: "Anh nghĩ thử xem, nếu anh sớm đến hỏi tôi, thì con chó kia làm gì vào được nhà mình, làm sao xảy ra mấy chuyện tiếp theo được."
Đồng tử của Sa tiên sinh hơi phóng to, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc nhìn y.
Chu thiếu gia lườm hắn một cái: "Nguyên cả ngày địa vị của mình bị hạ thấp như vậy, thế mà còn ngu ngơ cười, không biết còn tưởng anh có máu M, anh tưởng tôi xem trọng con chó hơn anh sao, còn ở đó mà ai oán."
Dường như chưa hết giận, súng máy nổ liên thanh: "Có giỏi thì đừng có ghen, không phải nói cái gì cũng cam tâm tình nguyện sao, hay là —— trong lòng anh cũng không muốn như vậy." Chu thiếu gia vờ như đóng phim thần tượng, đọc lại lời thoại, "Chỉ cần có thể bên cạnh em, anh làm sao cũng được."
Đôi mắt Chu thiếu gia trừng đến tròn vo, hầm hừ: "Nếu đã như vậy, thì đừng có mà cảm thấy ấm ức tủi thân, cứ tiếp tục tươi vui hớn hở đi, anh vui tôi vui cả nhà đều vui."
Một chút cũng không vui, Sa tiên sinh lại ấm ức, đôi mắt trông mong nhìn Chu thiếu gia.
Chu thiếu gia trợn trắng mắt, bản thân vẫn còn nổi nóng, vốn dĩ không muốn nhìn hắn, nhưng dư quang lại liếc thấy dáng vẻ chó lớn bị ruồng bỏ nơi vệ đường của hắn, có chút không đành lòng. Tuy trợn trắng mắt nhưng vẫn vươn tay sờ đầu của hắn: "Được rồi, cả ngày cứ vờ làm chó lớn, rõ ràng không vui, còn không chịu nói ra, không ai rảnh chơi nhìn hình đoán chữ với anh đâu? Già đầu rồi, chẳng lẽ có cái gì cũng không chịu nói?"
Dường như đã hiểu rõ ý của tiểu thiếu gia, lại dường như không rõ, nhưng mặc kệ ra sao, Sa tiên sinh vẫn không biết bây giờ nên nói gì, há miệng thở dốc, một tiếng cũng không phát ra.
Chu thiếu gia ngồi quỳ đứng dậy, ôm cái đầu lớn của hắn, ấn vào trong ngực của mình, oán giận nói: "Vốn muốn tìm một người đàn ông làm anh ghen, nhưng nghĩ lại tôi không muốn thân mật với người lạ, ai ngờ anh lại mang cách giải quyết đến." Nói đến đây, tiểu thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, "Không nghĩ tới con chó đó, cũng......"
Sa tiên sinh vội vàng giúp y thuận khí: "Đừng nổi nóng."
Sao có thể không tức giận, ánh mắt hình viên đạn của Chu thiếu gia bay qua, đâm ngực Sa tiên sinh ngưa ngứa.
Chu thiếu gia phẫn hận, dùng sức nhéo hắn: "Nếu không phải, tôi có thể...... Tôi có thể...... Như vậy sao." Suốt một tuần cứ bị ám ảnh bởi cái mùi lạ trên cơ thể mình, đừng nói Sa tiên sinh, ngay cả y khi ở trong nhà vệ sinh, thiếu điều cũng tự mình tởm muốn chết.
"Anh, anh......" Theo thói quen tính nhận sai, nhưng nhớ lại lời tiểu thiếu gia vừa nói, Sa tiên sinh lập tức đem lời xin lỗi nuốt lại vào trong bụng.
Chu thiếu gia thở dài, tay nhỏ xoa trên đầu hắn làm tóc rối loạn, đau lòng mà vuốt ve: "Không cần anh phải thay đổi, chỉ muốn nói cho anh biết, anh cảm thấy tôi quan trọng, cảm thấy địa vị bản thân khi ở nhà thấp kém, cũng có thể cảm thấy tôi không thích anh, nhưng anh nghĩ như vậy chưa chắc tôi cũng nghĩ như vậy, anh đừng có dùng suy nghĩ của chính mình áp đặt lên người tôi?"
Mí mắt Sa tiên sinh rũ xuống: "Anh...... Anh không có, anh chỉ là......"
Đó, lại là bộ dạng yếu đuối này. Chu thiếu gia trừng mắt: "Không có gì mà không có, tôi nói cho anh biết, đừng có tưởng mình đang đóng phim, suốt ngày cứ làm như mình tội nghiệp lắm! Tự thiết lập bản thân thành người chịu đựng mọi tội lỗi, diễn nữa đi, mạnh mẽ yếu thế tranh thủ sự hảo cảm cùng đồng tình của người khác, cả ngày cứ làm như tôi khi dễ anh." Tiểu thiếu gia bóp cằm hắn, ngưỡng mặt chất vấn, "Có phải anh cố ý xây dựng hình tượng này để khi tôi bỏ anh, thì tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ trời đất không dung, đúng không hả?"
Sa tiên sinh: "......" Tuy nói hắn không phải cố ý, nhưng nghe chửi đến vậy cũng thấy thông suốt.
Chu thiếu gia: "Chắc tôi sẽ kiếm vợ mới, như ngày trước trở lại làm yêu quái, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!"
Sa tiên sinh: "!" Không còn gì để nói.
Chu thiếu gia trợn trắng mắt: "Được rồi, tôi biết lời đồn này do ai truyền ra, anh không tin có thể đi hỏi thử, có đôi lúc tôi cảm thấy như chính mình mới là người đang chăm sóc anh, từ những lúc rảnh rỗi đến nhàm chán cho đến mấy tin đồn nhảm ngoài kia. Haiz, ai biểu người đàn ông của tôi yếu đuối không gánh vác được chuyện lớn, ai bảo anh suốt ngày cứ nhu nhược như vậy."
Chu thiếu gia bị đống chuyện ồn ào này làm cho nhức cả đầu: "Còn đám người nói xấu tôi khẳng định rất chướng mắt anh, những tin đồn này chắc anh nghe cũng chán rồi, anh thật sự tin sao? Tôi thấy anh không chỉ thích diễn vai tội nghiệp, còn thích làm Thạch Nhạc Chí (mất trí)!" [1]
[1] Khúc này không hiểu nói cái quái gì hết.
"Nếu bây giờ nói, tôi bỏ anh, anh nghĩ thử xem tôi suốt ngày ngồi chờ ở nhà, ngủ dậy ăn no rồi ngủ tiếp, vừa tỉnh dậy mở mắt thứ nhìn thấy đầu tiên là anh, lúc nhắm mắt thứ cuối cùng nhìn thấy vẫn là anh, trừ anh ra dường như không thấy được người thứ hai, đừng có ở đó mà nói tôi cũng là người, tôi không cần soi gương cũng biết."
"Còn có tiền trong nhà là của tôi, tuy tôi ở nhà không đi đâu, nhưng thẻ không phải liên kết với điện thoại của anh sao, nếu tôi xài tiền là tin nhắn tự động gửi đến cho anh rồi, tôi muốn cái gì mà không được, muốn làm gì thì làm, tôi cần gì phải rời khỏi anh."
Sa tiên sinh: "!" Sao cái tin đồn nào em ấy cũng biết hết vậy!
Chu thiếu gia hận sắt không thành thép: "Lại nói, tôi CMN cái đám nhiều chuyện? Bộ là con giun trong bụng tôi hả? Sao anh không đi hỏi tôi xem thử tôi có nhìn trúng anh không, có nghĩ thử chưa? Tôi má nó nếu đã chướng mắt anh còn cho anh lên giường thì đúng là tôi có bệnh thật......"
Chu thiếu gia giận đến chức năng ngôn ngữ bị đình trệ, Sa tiên sinh bị kinh hách, hoảng loạn giúp y thuận khí.
Chu thiếu gia cũng không trông cậy vào hắn nói tiếp, dừng một chút nuốt nước miếng, khóe môi câu ra một nụ cười nhạt, nghiến răng, tấm tắc hai tiếng: "Mấy cái tin đồn đó, là do tiểu Vương bộ phận kỹ thuật tung ra, người lớn lên đã xấu lại còn miệng tiện."
Sa tiên sinh: "?"
Cũng không chờ Sa tiên sinh hỏi, Chu thiếu gia lại tiếp tục nói.
"Dù sao hạng mục cũng đã kết thúc, nếu anh cảm thấy tức giận vì người tôi nói là hắn thì anh không tin cũng được."
Sa tiên sinh: "!" Tình huống gì vậy.
Tức đến bật cười, ngón tay Chu thiếu gia nắm cằm hắn: "Chắc anh còn chưa biết, tiểu Vương kia đó, lúc anh đang cùng tôi chơi trò ai oán, diễn vai kẻ tội nghiệp, thì hắn ở sau lưng anh đã nhồi nhét vào tay tôi không ít đồ, chỉ chờ hai ta đường ai nấy đi thì hắn sẽ nhảy vô."
Y cười ha một tiếng: "Anh thế nhưng còn khen ngược lại hắn, mặc cho người ta đào hố rồi anh tung ta tung tăng nhảy xuống, hắn nói tôi không thích anh, tôi không thích anh hồi nào. Lời tôi nói từ trước đến giờ anh không nghe lọt lỗ tai có phải không, nước đổ lá môn, cũng chưa từng tin tưởng hử?"
Sa tiên sinh: "!" Hắn không phải không tin, hắn chỉ...... Không tin nổi, hơn nữa, mọi người ai cũng nói như vậy...... Tam nhân thành hổ [2] hắn không phải không biết, nhưng khi thấy người được bàn tán là chính mình, thì không hiểu sao niềm tin trong lòng lại lung lay.
[2] – Tam nhân thành hổ (ba người thành một con hổ): là câu tục ngữ đề cập đến việc người ta dần dần sẽ chấp nhận thông tin vô lý nào đó nếu nó được nhiều người lặp lại.
Là lỗi của hắn, nhưng thứ quan trọng nhất bây giờ không phải là cái này, Sa tiên sinh gấp gáp hỏi: "Chuyện từ lúc nào?"
Chu thiếu gia hừ lạnh: "Hiện tại khẩn trương thì có ích gì, tôi nếu muốn hồng hạnh xuất tường thì đã vượt rào từ lâu, nói không chừng còn đơm hoa kết quả luôn rồi."
Sa tiên sinh: "!"
Chu thiếu gia tát một cái bốp lên trên mặt hắn: "Được rồi, cứ bày ra vẻ mặt này tôi còn tưởng mình đang nuôi thú cưng, từ nay về sau ở trong nhà tôi anh chính là người có địa vị thấp nhất, đến lúc đó anh có ai oán ấm ức thì cũng không có ai care."
"......" Nhớ tới bóng ma Teddy của đời mình, Sa tiên sinh muốn phản đối.
Chu thiếu gia: "Anh nếu vẫn chưa tin lời tôi nói, thì có thể tìm tiểu Vương đối chất, bất quá tôi thấy dáng vẻ lúng túng của hắn, chắc không dám thừa nhận." Y ủ rũ, "Sớm biết có lúc này thì đã sớm lưu lại bằng chứng." Vừa nói xong khuôn mặt liền ụ xuống, "Vẫn là thôi đi, đem đống đó về chỉ càng cảm thấy ghê tởm, tôi nhìn rồi cũng không muốn nhìn lại."
Sa tiên sinh nắm lấy tay y, cắn chặt răng nhả ra vài chữ: "Không cần lấy về, anh tin em."
Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Chu thiếu gia: "Vậy em, sao trước đó không nói cho anh biết?"
Chu thiếu gia trừng hắn: "Lúc trước không phải nói hắn phụ trách thành lập bộ phận kỹ thuật mới sao, tôi nếu nói cho anh biết thì anh còn giữ hắn lại làm việc à?" Tiểu thiếu gia híp mắt, tôi không đến công ty vì sợ tôi nhịn không được mà đập hắn một trận.
Còn có ở trong công ty đám người này chính là nhân tài được tiến cử, chỉ cần đám người này còn làm việc, về sau chỉ cần phạm lỗi nhỏ thì cứ ở đó chờ bị giáo huấn đi, hừ, loại chuyện làm khó dễ người khác Chu thiếu gia đây chính là chuyên gia.
Sa tiên sinh mím môi không nói, đương nhiên sẽ không giữ lại. Quai hàm hắn bạnh ra, hắn không chỉ đuổi việc tiểu Vương, còn muốn dùng nhân mạch của mình khiến tiểu Vương không bao giờ tìm được việc làm nữa, cũng không cho phép có bất kì cơ hội nào xuất hiện trước mặt tiểu thiếu gia.
Những thứ nên nói đều đã nói hết, Chu thiếu gia hít thở thật sâu bình tâm tĩnh khí, sau đó lườm hắn, nhìn bộ dạng khẩn trương cùng sợ hãi của hắn, lúc này mới tiến lên hôn nhẹ nơi khóe miệng: "Được rồi, trạng tôi đã tố, tin đồn từ đâu đến anh cũng đã biết, nếu anh vẫn còn muốn diễn vai tội nghiệp nữa thì kệ anh, nhưng mà ——" Chu thiếu gia cường điệu, "Anh tự chơi một mình đi, đừng có kéo tôi theo, tôi tạm thời chưa muốn mang danh ngang ngược vô lý, bội tình bạc nghĩa đâu, sợ quá rồi."
Sa tiên sinh cúi đầu ngập ngừng: "...... Anh không phải......"
Chu thiếu gia đánh gãy lời hắn: "Tôi biết anh không có cố ý." Đôi tay y áp lên trên mặt Sa tiên sinh, tiến lại gần, cánh môi chạm vào khuôn mặt của đối phương, cọ nhẹ lên trên cằm hắn, nhẹ giọng nói, "Đồ ngốc, từ nay về sau đừng như vậy nữa." Y ôm chặt lấy cổ Sa tiên sinh, cả người treo trên người đối phương, "Đừng nói là một con chó, cho dù là mấy người khác thì người chiếm địa vị cao nhất trong lòng tôi chỉ có anh. "
Niềm hạnh phúc lớn nhất bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, cơ hồ đập Sa tiên sinh đến hôn mê, hắn vui mừng muốn nhảy cẩng lên, gắt gao ôm lại Chu thiếu gia: "Thật......" Thanh âm còn chưa hết vui mừng, bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Chu thiếu gia, hoảng loạn lén quan sát sắc mặt tiểu thiếu gia, phát hiện đối phương cười như không cười mà nhìn mình, hoảng loạn sửa miệng, "Là thật là thật, anh tin đó chính là sự thật."
Nói xong hắn he he mỉm cười ngây ngô, gãi cái ót của mình, đại não giờ đã phát ngốc.
"Phụt ——" Chu thiếu gia bật cười ra tiếng, ngón tay đặt trên đôi môi dày của hắn, ghé vào trong ngực hắn môi nhẹ hôn, còn duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của Sa tiên sinh, giang hai tay ra, "Được rồi, ôm tôi về phòng đi, tôi muốn đi ngủ."
Sa tiên sinh: "......"
Cái đầu to của Sa tiên sinh cọ trên vai y, muốn cậy sủng sinh kiêu, cũng không biết sao mà gan to tày trời, bỗng nhiên áp sát về phía trước, nghiễm nhiên tạo thành tư thế làm nũng tiêu chuẩn của một con chó lớn: "Đêm nay ngủ luôn trên sô pha đi?"
Chu thiếu gia liếc hắn một cái xem thường, nhìn sang cái sô pha tuy không nhỏ nhưng nếu ngủ tuyệt đối không thoải mái: "Ngủ rồi tôi lăn xuống dưới hay anh lăn xuống dưới?"
Sa tiên sinh thở hổn hển: "Cái, cái đó, có thảm, hơn, hơn nữa hai ngày nay cũng không có lạnh, anh, anh......"
Chu thiếu gia quay mặt đi, không nhìn hắn cũng không nói lời nào.
Khuôn mặt Sa tiên sinh nở nụ cười tươi như hoa nở, đầu to dụi tới dụi lui.
Chu thiếu gia xụ mặt, nghiễm nhiên đã nổi giận, đá hắn: "Ai đồng ý với anh, nhanh đi xuống cho tôi, gần đây ăn cái gì mà mập quá vậy, đè chết tôi rồi."
Mới vừa nắm được kim bài miễn tử, Sa tiên sinh điếc không sợ súng, thuận tay kéo cái chăn mà Chu thiếu gia dùng khi ngủ trưa trên sô pha qua, đắp lên che kín mít hai người ở bên trong.
Trong bóng tối, Chu thiếu gia thở dài: "Anh sao mà...... Ngu quá vậy."
Sau một lúc lâu, tiếng thở dốc của y bị ngắt quãng do tức giận.
"Đúng là, ngốc, ngốc như vậy, ai mà thích cho nỗi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]