Sáng hôm đó Độc Cô Lạc và Sở Trì ăn xong bữa sáng, lại chỉnh trang hết nửa tiếng mới bắt đầu xuất phát. May mắn là Sở Trì chơi COS, nên đồ trang điểm trong nhà cũng không ít, người ngoài không giống Sở Trì, nếu hắn mà bị nhận ra thì toang, nên hắn tự vẽ cho mình một vết bớt xanh tìm rất lớn ở trên mặt, người khác nhìn một lần rồi thì không muốn nhìn lần thứ hai, còn cẩn thận đeo thêm cặp kính không độ của Sở Trì, Độc Cô Lạc còn tự đắc ý, nhìn thế này hoàn toàn khác hẳn hắn lúc bình thường, có khi đến Tả Khanh cũng không nhận ra đâu.
Sở Trì là học sinh nghèo, phương tiện đi lại hàng đầu chính là xe bus, thứ bảy người đi chơi nhiều, cũng may mà bọn họ đi sớm, 6 7 giờ trên xe đã đông không có chỗ nhích, đợi đến trạm cuối trên xe cũng chỉ còn lại vài người mới có chỗ ngồi xuống.
Rừng hoa anh đào ở khu ngoại thành, xuống xe đi bộ thêm nửa tiếng nữa mới tới, hai người đi song song hưởng thụ ánh nắng ban mai trên người, ánh nắng không mang theo hơi lạnh hay cảm giác khô nóng, rất ấm áp thoải mái.
Khi họ đến nơi thì chỗ rừng anh đào cũng có mấy người trẻ tuổi mặc trang phục kì quái, nam nữ đều có, phía bên đó rất náo nhiệt, hoàn toàn không để ý ánh mắt kỳ lạ của người qua đường.
"Cục cưng Tiểu Trì Trì!!"
Độc Cô Lạc nghe vậy thì giật mình, cúi đầu thì nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Sở Trì, xem ra mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-khong-chiu-noi/1164330/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.