Edit: Thanh Hưng
Cô ôm cổ của Dung Giản, hướng về phía môi mỏng của Dung Giản hôn bậy bạ một mạch.
Bịch đường bị lơ là liếm đôi môi có một vòng cháo trắng tinh, bé há mồm, dùng sức cúi đầu muốn với chén nhỏ, không có kết quả, Bịch đường ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Đường Viên ở ngoài cửa.
"Oa." Bịch đường không để ý tới thức ăn của bé nữa rồi, với tay muôn ôm ôm: "A a!"
Không ai để ý bé.
Bịch đường còn chưa ăn no nên lập tức không vui, hai cánh tay nhỏ bé dùng sức vỗ tấm che trên ghế ngồi trẻ con kháng nghị ——
"Ba ba. . . . . . Ầm"
Ngón tay mập mạp của Bịch đường đụng phải chén nhỏ, đổ một chén (di.da.l.qy.do) cháo, bé nhìn chén cháo bị đổ của mình, sợ ngây người: "!!"
Cuối cùng thì Bịch đường cũng thu hút được sự chú ý của ba mẹ vô lương tâm của bé, bé ngồi trong ghế trẻ con vội vàng a a gọi, thấy Dung Giản đi tới phía bé giống như là nhìn thấy hi vọng, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hôn được một nửa, mới vừa được đáp lại đã bị người cắt đứt nên Dung Giản có chút phiền não, lần đầu tiên anh cảm thấy có đứa bé sớm thật là quá phiền.
Dung Giản sải bước đi tới ôm Bịch đường từ trong ghế ra, cau mày nhấc tấm đệm bị cháo làm bẩn lên ném vào trong thùng rác.
Trơ mắt nhìn chén cháo cách mình càng ngày càng xa, rốt cuộc Bịch đường cũng ‘oa’ khóc ra tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-muon-sinh-khi-con-cho-anh/2739394/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.