Edit: Thanh Hưng
Nghe không rõ âm thanh điện thoại bên kia, Dung Giản ở chỗ này lại không nói lời nào, Đường Viên cầm chén nước đứng chờ ở cửa một lát, đang muốn đi, lại nghe được âm thanh lạnh như băng của Dung Giản: "Ranh giới cuối cùng của tôi, chính là không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta."
Ranh giới cuối cùng? Đường Viên đang suy nghĩ, Dung Giản đột nhiên xoay người tựa vào trên cửa sổ sát đất, ánh mắt anh vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Chỉ nghe lén được một chút xíu đã bị bắt, Đường Viên bị anh dọa sợ hết hồn, nhìn Dung Giản cúp điện thoại nhìn mình, cô linh cơ nhất động: "Làm không hết bài tập em không ngủ được, để em xem một chút anh viết đến chỗ nào rồi."
"Ừ." Dung Giản đi tới bàn đọc sách ngồi xuống, trước đây tư thế ngồi của anh luôn đoan chính, sống lưng thẳng tắp, tối nay có thể là thức đêm lâu nên hơi mệt, anh khoác một tay lên tay vịn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Đối với Dung Giản, ghế máy vi tính của Đường Viên vô cùng thấp, đôi chân dài không có chỗ để đạp vào sàn nhà một cái, cái ghế lùi mạnh về sau, rốt cuộc cũng dành ra được một mảnh đất trống.
Đôi chân dài của Dung Giản tùy ý đặt trên đất, nắm con chuột trong tay (di.da.l.qy.do) nhanh chóng nhấn mấy cái, âm vang thanh thúy của tiếng kích chuột vang lên bên tai cô: "Em qua đây nhìn."
Đường Viên đoan chính đi tới, chỗ trống nhỏ bé giữa bàn đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-muon-sinh-khi-con-cho-anh/2739354/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.