Edit: Thanh Hưng
Buổi tối Dung Giản ở dưới lầu làm bữa tối, Đường Viên ở phòng trẻ chơi với Bịch đường.
Hôm nay tiểu Bịch đường khóc quá nhiều, có thể là khóc mệt, buổi tối ngược lại một tiếng cũng không khóc, siết ngón út của Đường Viên ngoan ngoãn nằm trong giường trẻ con, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm Đường Viên.
Bịch đường khóc làm ánh mắt long lanh giống như là ngâm nước, nhìn thấy mà trong lòng Đường Viên cũng vui mừng.
"Mít ướt." Đường Viên đưa ngón tay chỉ, dẫn theo móng vuốt nhỏ của tiểu Bịch đường cũng vì vậy mà lay động.
"A a." Tiểu Bịch đường kêu hai tiếng, đôi chân trắng noãn ra sức đạp.
Vừa nghĩ tới buổi tối không cần làm một đống bài tập nữa, Đường Viên cũng thoải mái hơn nhiều, cô nằm bên cạnh giường trẻ con tiếp tục nói chuyện với Bịch đường: "Con còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không nhận thức a, thế nào người khác ôm một cái con sẽ khóc đây?"
Nhất là khi bị Dung Giản. . . . . . Ôm.
"Con khóc rất tốt, lần sau hắn ôm con con lại tiếp tục khóc nhé." Đường Viên vui vẻ tiến tới siết chặt mặt của bé, tiểu Bịch đường hồ đồ nháy nháy mắt, vung cánh tay nhỏ.
"Khụ."
Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Đường Viên quay đầu lại lập tức nhìn thấy Dung Giản không biết đã tới từ lúc nào, anh mặc một chiếc áo sơ mi (di.da.l.qy.do) trắng phẳng phiu, một cái tay còn cầm bình sữa có núm vú cao su nhỏ màu xanh dương nhạt, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-em-muon-sinh-khi-con-cho-anh/2739351/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.