【Chơi một ván nữa 】
Mạc Bắc nhìn tin nhắn vừa gửi tới. Hình như có cái gì đấy sai sai thì phải, có vẻ giọng điệu đối phương không còn đáng yêu như vừa nãy nữa, cô trầm ngâm gửi lại hai chữ: 【Ai vậy?】
Phong Nại hơi nhíu mày, đầu ngón tay cọ xát màn hình, đáy mắt chợt lóe lên một cái, hồi lâu sau mới đánh chữ: 【Tiểu ca ca, anh hỏi vậy là sao?】
Hừ, giọng điệu nói chuyện của em trai hắn, thật sự...... Khi bắt chước, hắn tự nghe cũng muốn muốn nổi da gà.
Nhận thấy sự quen thuộc, Mạc Bắc cũng không hoài nghi nữa, cô nói: 【Không có gì, cũng không còn sớm nữa, hôm nay chơi tới đây thôi, đi ngủ đi.】
Lạnh nhạt như vậy? Phong Nại lười biếng dựa vào tường, lơ đãng hỏi:【Tiểu ca ca, vậy ngày mai chúng ta lại chơi tiếp nha, được không ạ? Nhaaaa!】
Ngày mai? Mạc Bắc nhìn thời khóa biểu một chút: 【Ừ, 7 giờ tối mai anh sẽ online. 】
Dễ dãi như vậy? Phong Nại lại nhìn thoáng qua bảng chiến tích vừa rồi, ngón tay thon dài lại gõ gõ: 【OA! Vậy tối mai nha, em chờ anh.】
Mạc Bắc 【ừ 】 một tiếng, dù sao Tiểu Lâm vẫn còn là một đứa trẻ, chợt nhớ lại những lời trước kia sư phụ từng dạy cô......phải dịu dàng với trẻ con....
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn đi: 【Ngủ ngon, moah moah. 】
Nà ní?
Phong Nại ngớ người.
Đường đường là một thằng con trai.
Hắc có nằm mơ cũng không bao giờ sử dụng hai từ "moah moah" này.
Chỉ chúc ngủ ngon thôi mà, bộ dạng lại khác em trai hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dien-canh-tham-yeu-toi/234606/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.