“… Cho nên, Vãn Vãn, hãy cho anh một cơ hội nữa để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Câu hỏi cuối cùng của Hàn Tri Phản khiến Trình Vị Vãn chớp chớp mắt, từ sự hoảng hốt đến tỉnh táo.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Hàn Tri Phản, cô không lên tiếng mà chỉ đi về phía ghế sofa cách đó không xa.
Hàn Tri Phản cau mày, trong mắt hiện lên sự khó hiểu.
Rất nhanh, hắn trông thấy Trình Vị Vãn cầm lên một chiếc túi trên ghế sofa, cô lấy ra một hộp thuốc màu trắng, đổ ra vài viên thuốc rồi bỏ vào miệng.
Hắn biết, đó là thuốc chống trầm cảm.
Hắn đang nói chuyện với cô, sao cô lại bỗng nhiên đi uống thuốc?
Hàn Tri Phản nhịn không được lên tiếng: “Vãn Vãn?”
Nghe thấy giọng nói Hàn Tri Phản, cô xoay đầu nhìn về phía hắn.
Cô nhìn hắn một lúc lâu mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cho dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Hàn Tri Phản vẫn nghe rõ ràng.
Cô nói, hóa ra đây không phải ảo giác của mình…
Dường như có một con dao đâm mạnh vào trái tim Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản đau đến mức cơ thể run lên nhè nhẹ.
Hắn vừa nói với cô nhiều lời như vậy mà cô lại cho rằng bản thân mình bị ảo giác… Trong lòng cô, rốt cuộc có bao nhiêu phần không dám tin những lời hắn nói với cô nên mới có phản ứng như vậy?
Hàn Tri Phản nhịn không được, nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917960/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.