Chương trước
Chương sau
Trần Minh Đạt thấy Tạ Tư Ngọc, vẻ mặt hắn lập tức chùng xuống

“Minh Đạt, em có chuyện muốn nói với anh…”

“Tôi không có hứng nghe.” - Trần Minh Đạt lạnh lùng trả lời rồi phũ phàng bước ngang qua cô. 

“Minh Đạt, con chúng ta…”

Tạ Tư Ngọc xoay người nhìn bóng dáng Tạ Minh Đạt đang rời đi. Câu nói của cô chỉ mới nói được một nửa thì Trần Minh Đạt dừng lại lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú nghe, ở đây đông người, tôi trả lời cô là đã nể mặt cô lắm rồi, nếu cô vẫn không biết xấu hổ tôi sẽ cho cô xấu hổ trước mặt mọi người!”

Tạ Tư Ngọc mím môi không dám nói nữa. 

Trần Minh Đạt thấy cô im lặng nên nghênh ngang bước đi.

Tạ Tư Ngọc nhìn bóng lưng Trần Minh Đạt đang dần dần đi xa, đáy mắt cô ngấn lệ.

Xung quanh mọi người qua lại đông đúc, cô sợ mình sẽ khóc trước mặt các ngôi sao khác và các nhà báo nên vội vàng cúi đầu. 

Nhưng dù cho cô có khống chế cảm xúc của mình như thế nào đi nữa thì cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô trốn trong toilet để mình có thể khóc một lúc, sau đó mới miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng rồi đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh.

Do khóc lâu nên lớp trang điểm quanh mắt của cô bị trôi hết, cô lấy đồ trang điểm từ trong túi ra, tô dặm trước gương một lúc mới thở dài một hơi, sau khi chắc chắn bản thân không để lộ ra việc mình từng khóc mới ra khỏi nhà vệ sinh. 

Tạ Tư Ngọc đi giày cao gót rời khỏi bữa tiệc.

Chỉ là, lúc cô đi qua chỗ lối thoát hiểm thì nghe phía sau cánh cửa đang mở hé một nửa vọng đến tên mình: “Nghe nói anh đã cùng Tạ Tư Ngọc lên giường hả?”

Tiếng nói không quen lắm, Tạ Tư Ngọc không nghe ra người nói là ai nhưng bước chân cô đã dừng lại. 

Đi theo tiếng bật lửa phát ra từ phía trong sau đó cô nghe một giọng nói quen thuộc: “Đúng vậy, là tháng trước.”

Đây là… Dương Lê?

Cô không phải đã từng nói với anh ta sau khi rời khỏi khách sạn sẽ quên hết mọi chuyện hay sao? Sao anh ta lại đi khoe khoang với người khác chứ? 

Trong lòng Tạ Tư Ngọc như đang có lửa, cô định đi tìm Dương Lê để hỏi rõ ràng nhưng cô chưa đi đến trước cửa thoát hiểm thì bên trong lại vọng ra cuộc hội thoại của hai người.

Đầu tiên là người đàn ông lạ nói: “Sao anh làm được vậy? Cô ta là người của Trần công tử đó, cắm sừng Trần công tử, anh không sợ hắn sẽ giết chết anh sao?”

Dương Lê nói: “Việc này đã qua hai mươi mấy ngày rồi, không phải tôi vẫn đang yên ổn hay sao?” 

“Anh làm sao làm được vậy? Chẳng lẽ anh nắm thóp được gì của Trần công tử sao?

“Tôi làm gì có được điểm yếu của Trần công tử, là Thiên Ca giúp tôi đó.”

Thiên Ca… hai chữ này lọt vào tai Tạ Tư Ngọc, cô đứng bất động trên nền đất như vừa bị điểm huyệt 

Cũng giống như cô, người lạ kia cũng kinh ngạc lên tiếng: “Thiên Ca? Không phải cô ta và Tạ Tư Ngọc là bạn thân sao? Hai người bọn họ còn là bạn bè làm ăn mà, anh đang nói đùa đấy à?”

“Anh thấy tôi giống như đang giỡn sao?” - Dương Lê cười nhẹ rồi nói: “Tạ Tư Ngọc đến được tay tôi là nhờ Thiên Ca cho cô ta uống thuốc rồi đích thân đưa lên giường tôi, Trần công tử không hề làm khó tôi, là Thiên Ca đưa Tạ Tư Ngọc vào phòng tôi, chụp ảnh cô ta hôn tôi rồi gửi cho Trần công tử…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.