Ăn xong bữa tối, quản gia thu dọn hộp cơm, lúc đang đi vứt chúng vào thùng rác, đi ngang qua cửa sổ, bà ta nhìn xuống dưới lầu. Lúc bà ta vứt xong rác, đang trên đường quay về thì cả người cứ đứng ngồi không yên.
Lúc ăn cơm, Hàn Tri Phản nhận được tin nhắn của thư ký, hắn liền mở máy tính rồi bắt đầu bận rộn trên ghế sofa.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, người bảo mẫu canh trực bên giường bệnh, quản gia thì đang sắp xếp lại đồ đạc, thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Tri Phản.
Trong lúc dọn dẹp, bà ta còn vô ý nhìn về phía cửa sổ mấy lần, mỗi lần bà ta đưa cổ nhìn xuống dưới xem thử thì sau đó lại nhìn về phía Hàn Tri Phản với dáng vẻ do dự.
Hàn Tri Phản đang xem e-mail, mặc dù không nhìn quản gia nhưng hắn cảm nhận được bà ta không ngừng nhìn mình.
Hắn biết quản gia có lời muốn nói với hắn nhưng quản gia chưa mở miệng hắn đã lên tiếng hỏi.
Lúc hắn không biết quản gia đã bao nhiêu lần nhìn mình, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, mặc dù hắn không nhìn quản gia má cứ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, lạnh lùng lên tiếng: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì.”
Quản gia vẻ như xoắn xuýt cái gì đó, trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Hàn tiên sinh, cô ấy đang ở dưới lầu.”
Quản gia mặc dù không chỉ cụ thể cô ấy là ai nhưng Hàn Tri Phản đã hiểu ngay.
Tiếng gõ bàn phím của hắn chậm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917666/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.