“Đúng vậy, mấy hôm nay đều toàn phải ép mới chịu uống thuốc. Sau khi hạ sốt, tiểu thiếu gia không ăn không uống, cứ khóc mãi đến tối lại sốt cao, mỗi ngày đều như thế, cơ thể tiểu thiếu gia sớm muộn sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
“Nhưng cũng không được, cứ để mặc cho tiểu thiếu gia tiếp tục sốt thế này sẽ sốt đến hỏng não mất.”
Bảo mẫu, quản gia, vú em, bác sĩ bốn người lời qua tiếng lại cũng không rút ra được kết quả gì.
Đại khái là vì Trình Hàm quá khó chịu, khóc đến nỗi cổ họng khàn đặc.
Bà bảo mẫu tuổi đã lớn nên mềm lòng, thấy Hàn Tri Phản im lặng xoa đầu Trình Hàm, bà do dự một lát rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Hàn tiên sinh, thật sự không ổn rồi, gọi mẹ thằng bé sang đây chăm sóc nó hai ngày đi.”
Lúc tiểu thiếu gia vừa về nhà này, ngày nào cũng khóc đòi mẹ. Lúc cả đám người dỗ thằng bé đều nói gần đây mẹ bận công việc, những lời này bị Hàn Tri Phản nghe thấy, lập tức nổi trận lôi đình, hắn ta bảo rằng tiểu thiếu gia không có mẹ, nếu ai còn dám nhắc đến mẹ của tiểu thiếu gia thì sẽ đuổi người đó.
Từ đó về sau, trong nhà không có ai dám nhắc về mẹ của tiểu thiếu gia nữa, bây giờ bà bảo mẫu già lại đột nhiên nhắc về mẹ của tiểu thiếu gia…
Sau khi bà bảo mẫu nói xong, sắc mặc những người khác đều bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt.
Sắc mặt của Hàn Tri Phản cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2917627/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.