Chương trước
Chương sau
Những lời tiếp theo của Quý Ức còn chưa kịp nói ra, Hạ Quý Thần đã vừa quay vô lăng, vừa dứt khoát nói: “Anh tin em.”

Quý Ức không nói được lời nào, ánh mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần đầy kinh ngạc.

Phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của cô, Hạ Quý Thần lái xe vào bãi đỗ xe để xe dừng hẳn mới quay đầu lại, nói với Quý Ức: “Cô ta hả, đến con người cô ta anh cũng coi như không tồn tại, huống chi những lời cô ta nói.” 

“Cho nên, Quý Ức, em không cần giải thích với anh. Trừ phi những lời nói đó là từ chính miệng em nói với anh, bằng không anh vẫn mãi mãi tin tưởng em.”

Giọng nói của Hạ Quý Thần rất điềm đạm cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Quý Ức nghe xong trong lòng lại có một cảm giác ấm áp và cảm động đến nỗi không nói nên lời.

Cô muốn giải thích với anh rằng những lời của Tạ Tư Ngọc đều là xằng bậy. Nhưng cô không ngờ rằng, cô chỉ cần gọi anh, anh đã bảo rằng anh tin cô tuyệt đối. 

----

Nói xong với Quý Ức, Hàn Tri Phản không quay vào phòng VIP mà đi thẳng xuống lầu.

Hắn ta vừa gọi điện thoại cho thư kí đang ngồi ở trên lầu dặn dò trước khi đi nhớ đem theo áo khoác và túi của hắn xuống, vừa lấy chìa khóa đưa cho bảo vệ vào bãi lấy xe. 

Cúp máy của thư kí, Hàn Tri Phản cầm chìa khóa xe ấn một cái, nhìn thấy chiếc xe ở phía xa không sáng đèn, vội đi tới mở cửa ngồi vào trong. Hắn ta không thắt dây an toàn mà đã quay vô lăng, đạp chân ga lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.

Lái xe đi được một đoạn, lúc đợi đèn đỏ, Hàn Tri Phản lấy điện thoại gọi về máy nhà.

Điện thoại vừa kêu thì bảo mẫu nghe máy, cô ta còn chưa kịp nói gì, Hàn Tri Phản đã nghe thấy bên kia đầu dây là tiếng khóc của Trình Hàm. 

Hàn Tri Phản nhíu mày: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

“Tiểu thiếu gia vẫn không ngừng khóc, vú em vừa khó khăn lắm mới cho cậu ấy ăn chút đồ, bây giờ cậu ấy lại nôn hết ra rồi…”

Hàn Tri Phản nhíu mày dữ hơn, đèn đỏ trước mặt đã chuyển sang xanh, hắn ta không nói với bảo mẫu nữa mà cúp điện thoại, thuận tay thắt dây an toàn, đạp mạnh chân ga chạy nhanh về nhà. 

Tiến vào bên trong biệt thự, Hàn Tri Phản đạp phanh rất gấp, dừng xe ở cổng chính, không tắt cả đèn xe, liền đẩy cửa xuống xe.

Còn chưa vào nhà, Hàn Tri Phản đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở trên lầu.

Hắn vội vàng thay giày, nhanh chóng chạy lên lầu cửa phòng con trai đang mở. Bốn người là quản gia, bảo mẫu, vú em, bác sĩ đang vây quanh Trình Hàm dỗ dành, nhưng Trình Hàm nhắm chặt mắt, không thèm nghe không thèm nhìn gì cả, chỉ tập trung khóc. 

Có vẻ khóc đã quá lâu rồi, gương mặt nhỏ của thằng bé có chút tím tái, mắt sưng cả lên

Hàn Tri Phản đi tới trước, đưa tay sờ đầu Trình Hàm, sốt cao quá rồi sau đó hắn nhìn vị bác sĩ kế bên.

Hắn còn chưa hỏi, bác sĩ đã vội nói: “Không thể cho tiểu thiếu gia uống thuốc, cứ như vậy thì không thể hạ sốt được. Hàn tiên sinh, anh xem có thể tiêm một mũi cho tiểu thiếu gia không?” 

Trình Hàm vừa nghe thấy “tiêm” thì khóc càng dữ dội hơn, cơ thể nhỏ bé bắt đầu run cả lên.

“Tiêm cũng không phải là cách, tiểu thiếu gia không ăn uống gì thì không được. Cả một ngày hôm nay ăn gì cũng nôn ra, ai dỗ dành cũng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.