Chương trước
Chương sau
“Cô ta nói với Hạ tổng là chỉ cần anh ấy không nâng đỡ cô nữa, cô ta sẽ tự mình tiêu hủy đoạn Video này”.

“Hạ tổng không muốn thương lượng với Thiên Ca, cứ thế từ chối cô ta”.

“Thực ra Thiên Ca đã bắt đầu phát tán đoạn Video này lúc quay Cửu Trọng cung rồi, chỉ có điều càng về sau càng không áp chế được, cho nên có rất nhiều chuyện Hạ tổng chỉ có thể làm nhanh hơn trước khi sự việc phát triển cao trào mà thôi”. 

“Giống như cô vừa hỏi, Hạ tổng cứ sợ mình sẽ ảnh hưởng đến cô, cho nên đưa cô sang Hoàn Ảnh, vì anh ấy không chắc sau khi Video này bị công khai, nó có thể ảnh hưởng đến YC hay không?”

Hoàn Ảnh… nghe được hai chữ này, Quý Ức bỗng nghĩ ra, lúc trước cô từng nghe nói Trần Bạch cũng sắp chuyển sang Hoàn Ảnh.

Dường như hiểu rõ điều gì đó, cô run giọng hỏi: “Cho nên cậu cũng chuẩn bị đến Hoàn Ảnh?” 

Có lẽ do chủ đề được chuyển hỏi quá nhanh, Trần Bạch hơi khựng một chút, sau đó mới gật đầu.

“Là anh ấy sắp xếp sao?”

Trần Bạch chần chừ vài giây rồi lên tiếng: “Đúng, là ý của anh ấy”. 

Đúng, ý của anh…

Chỉ một lời đơn giản lại khiến nước mắt Quý Ức giống như chuỗi trân châu bị đứt không ngừng rơi xuống.  

Hóa ra, anh đã phải vì cô mà gánh vác nhiều điều như vậy, anh rõ ràng là Nê bồ tát quá hà (*),tự thân mình còn chưa lo xong mà đã nghĩ đến chuyện tìm đường lùi cho cô… 

Anh sợ cô lẻ loi một mình ở Hoàn Ảnh, không có hậu đài, sẽ chịu nhiều uất ức, bị cướp hết tài lộc cũng không biết làm sao, cho nên anh để Trần Bạch tới Hoàn Ảnh.

Anh đi rồi còn đưa người mà mình tin tưởng nhất, người có năng lực nhất theo bảo vệ cho cô.

Quý Ức càng nghĩ lại càng khóc nhiều hơn. 

Trần Bạch không nói gì thêm nữa, cậu ngồi xổm trước mặt Quý Ức một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng sách.

Một lát sau, cậu cầm một tập tài liệu từ phòng sách đi ra, bước tới trước mặt Quý Ức.

Cậu đứng một lúc rồi mới đưa tập tài liệu cho cô: “Đây là đồ Hạ tổng bảo tôi giao cho cô”. 

Quý Ức ngẩng đầu nhìn Trần Bạch, do dự trong chốc lát rồi cô mới nhận lấy.

Mở tập tài liệu ra, bên trong là giấy chuyển nhượng cổ phần của công ty.

Hạ Quý Thần chuyển nhượng cổ phần công ty cho cô làm gì? 

Quý Ức khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn Trần Bạch, sau đó mới cẩn thận đọc nội dung giấy chuyển nhượng, đọc đến tên công ty, đầu cô như bị người ta gõ mạnh một cái, trố mắt.

Cô quá quen với công ty đó, nơi cô từng đặt tên, nơi cô từng một tay gầy dựng, nhưng hôm nay đã thuộc về Thiên Ca.

Cô rất muốn chuộc nó về, nhưng hiện tại trong tay cô không có nhiều tiền như thế, cũng không có cơ hội, cho nên cô chỉ mới mua được một chút cổ phiếu, nhưng cô nào ngờ, trong tay Hạ Quý Thần lại có nhiều cổ phiếu trong công ty Thiên Ca như thế. 

“Tổng giám đốc Hạ nói, công ty này là của cô, cho nên trước khi anh ấy đi, anh ấy đã nghĩ rất nhiều cách, bỏ ra rất nhiều tiền, giúp cô mua nhiều cổ phần trong công ty như thế, bây giờ cô không phải là cổ đông lớn nhất, nhưng mà không sao, tổng giám đốc Hạ đã nói chuyện với tổng giám đốc Hàn rồi, chuyện sau đó, tổng giám đốc Hàn sẽ giúp cô”.

Dường như Quý Ức không nghe thấy Trần Bạch đang nói gì, cô cứ bình tĩnh đọc tài liệu.

Căn phòng yên ắng. 

Không biết bao lâu sau, Quý Ức mới nói: “Anh ấy không gạt tôi, anh ấy chưa từng gạt tôi…”

Giọng cô vừa vang lên, trang giấy trong tay cũng run lên nhè nhẹ.

***

(*) Nê bồ tát quá hà: Phật bùn qua sông. Ý chỉ những người mà bản bản thân còn chưa tự bảo vệ được cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.