Nhưng cô đâu quan tâm đến lời anh, trái lại cô càng cựa quậy nhiều hơn. Mà ngay cả lời nói của cô cũng khiến cho người ta mơ màng: “Sao cứ luôn nhô lên vậy chứ...”
“Tiểu Ức, đừng nhúc nhích!” - Bởi vì quá mức khó chịu, dày vò, giọng của Hạ Quý Thần càng to hơn.
“Anh hung dữ cái gì hả?” - Quý Ức bất mãn trừng Hạ Quý Thần một cái. Cô hồn nhiên không hiểu những lời của anh là có ý gì, trái lại càng cựa quậy nhiều hơn: “Anh muốn gì hả? Bảo tôi không nhúc nhích là tôi không được nhúc nhích à? Tôi cứ nhúc nhích đấy, thì sao...”
Cô vừa nói, vừa cảm thấy cựa quậy như vậy còn chưa đủ, nên vươn bàn tay nhỏ bé về phía bụng dưới của anh.
“Tiểu Ức!” - Anh lên tiếng can ngăn, nhưng anh còn chưa kịp đưa tay ra cản tay cô thì cô đã chạm vào nửa người dưới của anh.
Anh gần như không chút do dự vươn tay nắm lấy tay cô.
Dường như cô đoán được ý đồ của anh, biết anh muốn ngăn cản mình, cho nên cô gần như không hề đắn đo mà mạnh mẽ chạm vào anh.
Bụng của anh lập tức truyền đến một trận run rẩy. Ngay sau đó bàn tay đang vươn ra của anh cũng buông lỏng.
Anh có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên khô nóng.
Anh không tự chủ được nắm chặt tay, bởi vì cực lực khắc chế mà anh có thể nghe rõ tiếng “rôm rốp” phát ra từ khớp xương của mình.
Qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916568/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.