Lúc đó, bởi vì cô đợi mãi vẫn không thấy “anh Dư Quang” nhắn tin trả lời. Cho rằng anh ấy đã ngủ, nên cô mới để điện thoại xuống, cũng đi ngủ.
Không nghĩ tới anh ấy lại chưa ngủ…
Quý Ức vừa nhớ lại, vừa ấn vào mục tin nhắn của “anh Dư Quang”.
Bên trên là một tin nhắn chúc “Ngủ ngon”. Bên dưới còn có thêm một tin nữa, nội dung cũng không dài “Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh!”
Cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có anh… Những lời này của “anh Dư Quang” là để đáp lại tin nhắn hôm qua của cô sao, chính là cái câu “Trên thế giới này, em chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Quý Ức bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Em còn có anh… bốn chữ này rất đơn giản. Tuy không phải là thề non hẹn biển gì, cũng không phải là lời tâm tình mềm mại ngọt ngào, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Đúng vậy, chỉ có người từng trải qua sự phản bội, trải qua vấp ngã, trải qua tình cảnh trắng tay làm lại từ đầu. Thì mới có thể hiểu được ở trên thế gian này, lời nói khiến cho bản thân an tâm nhất… không phải là “Anh yêu em”, cũng không phải là “Anh muốn cưới em”, càng không phải là “Anh sẽ nuôi em” hay “Ở cạnh em” mà là “Em còn có anh”.
-----
Sau khi giải quyết xong công việc, ý nghĩ đầu tiên của Hạ Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-than-dan-vao-nguc-101-nu-hon-sau-ty-van-ngoi-sao-khong-bang-em/2916374/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.