Chương trước
Chương sau
Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Trên thế giới này, người gọi cô là “Mãn Mãn” chỉ có một người.

Người đó là Hạ Dư Quang, anh trai sinh đôi của Hạ Qúy Thần.

Năm ấy cô mười ba tuổi gặp anh, đó là ngày thứ hai cô tới Tô thành, theo bà ngoại tới Hạ gia làm khách.

Anh ngồi ở trên ghế salon đang truyền nước biển, sau khi nghe bà ngoại giới thiệu, anh hướng về phía cô chậm rãi cười một cái. Dung nhan của anh tinh xảo mà nho nhã, cô giống như là thiếu nữ đang trong thời kì điên cuồng mê luyến thiếu niên ở trong truyện manga, anh hấp dẫn đến mức khiến cho cô quên mất cầm trái táo mà Hạ bá mẫu đưa cho.

Ngày đó, cô nói với anh mấy câu, anh không phải là cười yếu ớt thì chính là gật đầu. Ở đáy lòng cô len lén nghĩ, anh trai nhỏ này nguyên lai không có thích nói chuyện a.

Trở lại nhà bà ngoại, cô nhờ bà ngoại kể chuyện mới biết được anh trai nhỏ mà cô cho là không thích nói chuyện thực ra là người câm.

Đáy lòng cô có chút tiếc nuối, còn có chút đồng cảm không nói nên lên.

Bà ngoại còn kể cho cô nghe anh trai nhỏ đó có một người em trai sinh đôi, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày đánh nhau, là một tên bất lương.

Bất quá sự thật chứng minh bà ngoại lo âu có chút hơi thừa rồi, bởi vì em trai bất lương trong miệng bà ngoại chưa từng trở lại Hạ gia.

Bà ngoại khi đó còn chưa có về hưu mà vẫn đi làm ở bệnh viện Tô thành, bà thường xuyên bởi vì giải phẫu mà làm thêm giờ, cho nên rất nhiều lần cô bị bà ngoại giao cho Hạ bá mẫu nhờ cậy, vì vậy cô và Hạ Dư Quang tiếp xúc tương đối thường xuyên.

Hạ Dư Quang tính khí rất tốt, là người ôn nhu cho nên cô và anh ngày càng quen thuộc.

Mùng hai nửa học kì sau, cô si mê một trò chơi liền giới thiệu cho Hạ Dư Quang cùng chơi, bên trong có một cái nhiệm vụ tình nhân cô liền yêu cầu cùng Hạ Dư Quang ở trong game kết làm tình nhân.

Hạ Dư Quang không có do dự liền đáp ứng.

Cô tưởng tượng ra những cặp tình nhân khác, cùng Hạ Dư Quang cũng đặt một tên tình nhân, vì vậy cô liền đặt rất nhiều rất nhiều câu tốt đẹp, cuối cùng tìm được một câu chứa tên của Hạ Dư Quang: “Bên trong tim anh Dư Quang, tràn đầy hình ảnh đều là em”.

Vì vậy cô liền mừng rỡ mà đề nghị, Hạ Dư Quang kêu Dư Quang, cô kêu Mãn Mãn.

(tràn đầy: mãn mãn)

Hạ Dư Quang mỉm cười gật đầu.

Lúc đầu Hạ Dư Quang chỉ gọi cô là “Mãn Mãn” ở trong game, sau đó trong thực tế cũng bắt đầu gọi cô là “Mãn Mãn”

Khi đó cô và Hạ Dư Quang chẳng qua chỉ là mối quan hệ rất thuần khiết.

Năm lớp 9, một lần cô ở Hạ gia dùng bữa, rốt cuộc đã gặp cái em trai có đại danh bất lương – Hạ Qúy Thần người nối nghiệp Hạ gia trong tương lai.

Giống như bà ngoại nói vậy, em trai bất lương cùng Hạ Dư Quang giống nhau như đúc, nếu như không phải trên tay em trai bất lương có đeo sợi giây đỏ, cô nghĩ là cô sẽ không phân biệt được hai người.

*Sao Qúy Ức lại gọi nam thần của Mị là em trai bất lương >.< Nhưng thật lòng xin lỗi Thần ca, Mị là Mị thích nghe từ em trai bất lương quá đi, cứ nghe là thấy mắc cười hà:v xin Thần ca thứ lỗi:3

Bà ngoại nhiều lần dặn dò cô cách xa em trai bất lương một chút, cho nên cô một mực cùng hắn duy trì khoảng cách, lễ phép kêu “Bạn học Hạ”.

Bất quá hắn so với Hạ Dư Quang tiếp xúc khó hơn nhiều, đối mặt với việc cô nói chuyện, hắn một là “hừ” một tiếng hai là phản ứng gì cũng không có liền lướt người cô đi qua.

Có lẽ là mới biết yêu, có lẽ là cùng nhau sinh hoạt nên từng li từng tí thẩm thấu đả động vào trái tim của cô, tại lúc bắt đầu học lớp mười một, tình cảm của cô đối với Hạ Dư Quang sản sinh biến hóa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.