Vương Đạo là một quyền thần có một không hai. Ông không thích giết chóc, chưa bao giờ dùng cách giết người để đạt được mục đích của mình. Dựa theo cách hành xử của ông, ngoại trừ Lưu Ngỗi, ai ông cũng không muốn giết. Nhưng khi Vương Đôn diệt trừ các trọng thần khác, ông bắt đầu đánh mất nguyên tắc, ỡm ờ đồng ý, có thể nói là "về già khó giữ chí khí"." 
Ông hiểu lầm Bá Nhân, đánh mất Bá Nhân. Ông không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ông mà chết, đó là một cú đả kích rất lớn đối với sự tự tin và nguyên tắc làm quan luôn bao dung của Vương Đạo. 
Vương Đạo bắt đầu nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ ngay từ đầu ông đã làm sai? Nếu không phải ông cố ý dung túng tiên đế và Lưu Ngỗi, còn cố ý thông qua "Luật tự do nô lệ", để bọn họ chọc giận đám sĩ tộc, bị cô lập. 
Nếu ông không vì khống chế triều chính, đem tất cả binh quyền giao cho em họ Vương Đôn. 
Với tính cách kích động cố chấp của Vương Đôn, không ai có thể khuyên được. Ông nhận ra việc phải làm nhưng ngay cả ông cũng không có cách nào thay đổi được. 
Nếu không có tất cả những chuyện này, Bá Nhân đã không chết thảm như vậy.... 
Vương Duyệt rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng của cha như già đi mười tuổi, nói: "Con sẽ đi nhặt xác của Chu Bá Nhân, chôn cất ông ấy đàng hoàng. Con cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người nhà của ông ấy." 
“Không cần, ta sẽ tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340747/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.