*Buôn bán lo âu: Đề cập đến việc đưa các thông tin tiêu cực gây hoang mang để trục lợi. 
Trong thời gian quốc tang, cấm tất cả mọi hoạt động vui chơi. Tào Thục và Tống Huy đều mặc thường phục, ngồi trong đình trúc giữa hồ uống trà, không trắng trợn tổ chức yến tiệc. 
Hôm nay thời tiết không tốt, trời mưa. Tào Thục vốn tưởng rằng Tống Huy sẽ hủy hoặc là hoãn lại buổi gặp mặt. Nhưng không ngờ xe bò của Tống Huy đến Lâu Hồ rất đúng giờ. 
Tống Huy gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn như một thiếu phụ mới ngoài hai mươi. Bộ dạng trẻ trung vĩnh cửu giống như Dương Hiến Dung, đều là người phụ nữ được thời gian đặc biệt ưu ái. Năm tháng khắc phong sương trên gương mặt của người khác, nhưng trên gương mặt của nàng ta vẫn được cẩn thận vẽ thêm phong tình. 
Một mỹ nhân như vậy, chẳng trách những người như Vương Đôn vốn nổi tiếng lạnh lùng lại độc sủng nàng ta. 
Tống Huy ngước mặt: "Sao huyện công phu nhân lại nhìn ta như vậy?" 
Tào Thục: "Ngươi càng xinh đẹp hơn so với trước đây nữa." 
Tống Huy như người không xương dựa vào huân lung bên cạnh, ngây ngốc nhìn mặt nước mùa thu: "Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, xinh đẹp là bổn phận. Huyện công phu nhân mệnh tốt, xuất thân danh môn, gả cho quý tế, sinh được Kỳ Lân. So với những thứ mà Huyện công phu nhân có, thì mỹ mạo tính là gì?" 
Tống Huy nở nụ cười quyến rũ: "Nếu ta không xinh đẹp thì sẽ phải gả cho binh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tan-dep-den-nhu-vay-doi-nu-thanh-phuong/2340743/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.