Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời dần lặn xuống sau núi, chỉ để lại một chút dư quang, tỏa ra chút ráng vàng lên Hàm Cốc quan. Ngọn cờ trên tường thành màu đen bay phấp phới, trên cờ là một chữ 'Chương' thêu màu trắng rất lớn. Trên tường thành, binh lính thủ thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con đường uốn lượn, không một bóng người. Đại chiến sắp tới, dân chúng đã sớm tị nạn, trong Hàm Cốc quan ngoại trừ ba mươi vạn hình đồ ra, cũng chỉ còn một ít dân chúng lưu thủ trong thành.
Phủ đệ của thành phủ Hàm Cốc quan, giờ đã trở thành dinh thự của thống soái quân Tần Chương Hàm. Hắn vừa mới kết thúc cuộc tuần tra buổi chiều trở về phòng, đang định bỏ giáp trụ, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa, một gã hộ vệ tùy thân thần sắc kích động đi vào sảnh, cất cao giọng nói: "Tướng quân, Vũ hoài quân Lý An phụng mệnh hoàng đế tới hiệp trợ tướng quân, hiện đã tới bên ngoài Hàm Cốc quan, thỉnh tướng quân mau nghênh đón."
Chương Hàm nghe thấy thế thì giật mình, nghĩ tới lần gặp mặt Trương Cường, Trương Cường đã có ý muốn diệt trừ Triệu Cao, như thế nào bỗng nhiên lại phái tâm phúc của Triệu Cao tới đây, không khỏi kinh ngạc nói: "Nghênh đón cái gì, đại chiến sắp tới, vạn nhất mở cổng thành bị phỉ quân khống chế, tội thất trách đó Lý An hắn có đảm đương được không?"
Nói xong, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi ở trên tường thành nói với Lý An, bảo hắn mau mau vào thành, nếu có chút gì sơ xuất, cứ theo quân pháp mà xử lý!"
Cận vệ kia nhận lệnh, liền xoay người đi ra ngoài, Chương Hàm lúc này mới kinh ngạc suy nghĩ: Dù cho ba mươi vạn hình đồ nhân số đông, nhưng mà chiến lực lại không đáng là bao. Trước mắt hai mươi vạn quân nông dân đã bao vây trước Hàm Cốc quan, mình chỉ có thể tạm thời ổn định cục diện, đợi cho ba mươi vạn đại quân biên ải đuổi tới, mới có thể đối mặt tác chiến với địch, cam đoan tiêu diệt toàn bộ quân địch, giảm bớt tổn thất của quân Tần.
Nghĩ đến đây, nhịn không được khẽ thở dài: Không biết vào thời khắc quan trọng này, hoàng đế phái Lý An tới đây là có dụng ý gì?
Suy nghĩ một chút vẫn không tìm ra trọng điểm, đành phải sửa sang lại giáp trụ, đang định bước ra ngoài, đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng vó ngựa. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên kỵ sĩ đang phi tới như tia chớp, người đi đầu chính là thống lĩnh cấm vệ Hàm Dương Lý An!
Nhìn thấy Chương Hàm ra cửa đón, Lý An sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, không xoay người xuống ngựa mà kéo mạnh dây cương, con ngựa giơ móng trước đứng thẳng lên, khiến cho bãi đất trước trận doanh bụi bay mù mịt.
Chương Hàm nhíu nhíu mày, tiến lên nói: "Vũ hoài quân, lâu ngày không gặp. Chương Hàm bận việc quân không thể nghênh tiếp từ xa, xin thứ lỗi!"
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Chương Hàm, Lý An ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười khinh mạn, ngạo nghễ gật đầu nói: "Chương tướng quân, bản tướng mang theo thư tay của hoàng thượng, mời tướng quân làm lễ rồi tiếp chỉ."
Chương Hàm nghe thấy thế thì chấn động, hắn thật không ngờ đối phương lại mang tới thư tay của hoàng đế, không khỏi hơn ngẩn ra, lúc này mới nặng nề quỳ xuống, cao giọng nói: "Chương Hàm tiếp chỉ! Hoàng đế vạn tuế!"
Sau khi Chương Hàm quỳ xuống, mấy trăm thân binh bên người hắn cũng đồng thời quỳ rạp xuống, cùng hô to. Lý An lúc này mới xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Chương Hàm, lấy một chiếc túi gấm đã niêm phong, khinh thường giao cho Chương Hàm, ngang nhiên nói: "Bản tướng phụng mệnh cùng giải quyết quân vụ, hy vọng tướng quân có thể hiểu được dụng ý của hoàng thượng, chúng ta cùng đánh lui tặc quân, cũng là chia sẻ ưu phiền với hoàng thượng!"
Nói xong, liền mang theo mười mấy tên gia tướng tùy thân, không thèm để ý tới Chương Hàm, lập tức đi tới phủ nha nội.
Chương Hàm kinh nghi nhìn túi gấm trong tay, âm thầm suy nghĩ: Hoàng đế vừa phái thân tín của Triệu Cao tới đế giải quyết quân vụ, lại vừa gửi mật túi cho mình, không biết là có dụng ý gì.
Lúc này, viên tì tướng đi theo hắn lâu năm, tên là Chương Thành, tiến lên thấp giọng nói: "Tướng quân, hoàng thượng trong cung lâu ngày, chung quanh khó tránh khỏi tiểu nhân a dua. Hôm trước, tướng quân không đánh đã lui quân, bỏ lại Hí Dương, khó tránh khỏi sẽ có kẻ gièm pha, nếu hoàng thượng bởi vậy mà hoài nghi tướng quân, chỉ sợ..."
Chương Hàm nghe thấy thế hơi kinh hãi, giương mắt nhìn người tộc đệ của mình, Chương Thành đi theo bên mình luôn luôn thận trọng, giúp mình không ít việc, chỉ có điều lúc này, lời nói của hắn giống như là cây kim vậy, châm vào chỗ sâu nhất trong lòng.
Gắng gượng lấy lại bình tĩnh, Chương Hàm vội liếc mắt nhìn những thân binh đang vây quanh mình vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi gật đầu nói: "Chương Thành, ngươi đi theo ta, việc này cần phải bàn bạc kĩ hơn!"
Cẩn thận cất túi gấm, quay đầu lại phân phó với gã hỏa đầu quân (đầu bếp trong quân) Ngũ Trường: "Các người hầu hạ Vũ an quân cho tốt, không được lười biếng."
Nói xong, mang theo Chương Thành đi vào trong trướng của hắn, hai người bất an liếc nhìn nhau, lại đều không mở miệng. Không khí trong trướng lại càng thêm trầm trọng, giống như có thể ngưng kết lại được, nặng nề đè nặng lên hai người.
Chương Hàm gắng gượng khống chế quả tim đang đập mãnh liệt, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới run rẩy lấy chiếc túi gấm ra, cẩn thận đặt lên trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Chương Thành vẻ mặt cũng đang xanh mét.
Chương Thành theo bản năng nắm chặt trường kiếm, lạnh giọng nói: "Đại ca xem xem mật túi của hoàng thượng viết gì, nếu hoàng thượng thực hoài nghi chúng ta, vậy thì chúng ta vẫn cứ phải làm đến cùng! Dù sao trong tay chúng ta cũng có ba mươi bảy vạn binh mã, hiện giờ triều đình đã bị mờ mắt, anh hùng thiên hạ xuất hiện lớp lớp, chúng ta phải tự lập nên sự nghiệp thôi!"
Chương Hàm lạnh lùng thoáng nhìn Chương Thành, lắc đầu nói: "Hoàng thượng gặp ta mấy lần, thật không giống như đồn đại ngoài dân gian, ngược lại còn vô cùng anh minh. Sự tình không chắc đã như chúng ta tưởng tượng, xem xong mật túi, chúng ta tính toán cũng không muộn."
Nói xong, lấy cây chủy thủ bên hông cẩn thận rạch túi gấm, lấy ra một tấm vải trắng, cẩn thận đọc. Hồi lâu sau, sắc mặt vốn âm trầm của Chương Hàm lại càng trở nên trầm trọng hơn, khiến cho Chương Thành ở bên cạnh dường như không thể kiềm chế nổi tâm tình lo lắng của mình.
Đang muốn mở miệng hỏi, liền thấy Chương Hàm sắc mặt âm tình bất định nói: "Ngươi xem giúp ta, hoàng thượng đến tột cùng là có ý gì?"
Nói xong, nhẹ nhàng xoay nhẹ tấm vải, những chữ viết rõ ràng rơi vào trong mắt Chương Thành: "Sát tần tặc khấu, lực thủ Hàm Cốc quan, an bang định quốc, bảo ngã Đại Tần!"
Chương Hàm tự mình nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy lời nói như là khen ngợi và chờ mong, cơ hồ chỉ là lời nói suông, không khỏi hơi ngẩn ra. Nghĩ rằng hoàng đế đã trịnh trọng giao mật tín cho mình như vậy, trong lòng không khỏi thấy nghi hoặc, chẳng lẽ mật tín chỉ có vài câu không liên quan như vậy?
Trong lúc suy nghĩ, chợt nhìn thấy một dấu đỏ ở trên tấm vải trắng, không ngờ lại là tám chữ đỏ tươi 'Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương", chính là ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng cho quyền lực hoàng đế.
Khối ngọc tỷ này luôn do Triệu Cao cầm, nếu trên thư có dấu ngọc tỷ, vậy thì chắc chắn là Triệu Cao cũng đã xem qua. Một khi đã như vậy, mật tín mà hoàng đế phải hao tâm khổ tứ gửi cho mình, chắc chắn không chỉ có ý tứ bề ngoài như vậy.
Nghĩ đến đây, không khỏi lại cẩn thận quan sát, có suy nghĩ này, cho nên lúc này nhìn lại, liền không chỉ nhìn câu chữ đơn giản, mà còn xem chỉnh thể cả phong thư.
Lúc này, vài chữ nhập vào mắt Chương Hàm, khiến cho hắn chợt chấn động, khống chế không được lảo đảo thối lui.
Chương Thành đang suy nghĩ thấy thế hơi kinh hãi, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ đại ca phát hiện ra gì rồi?"
Chương Hàm liếc nhìn Chương Thành bên ánh lửa lập lòe, thấp giọng nói: "Thử ghép ba chữ đầu của ba câu đầu lại với nhau xem, rồi đọc lên."
Chương Thành nghe thấy thế, liền kinh ngạc nhìn lại vào tấm vải trắng, thấp giọng nói: "Sát Lý An, bảo vệ Đại Tần ta!" (Chữ 'lực' trong câu 'lực thủ Hàm Cốc quan' đồng âm với chữ 'Lý' trong tên 'Lý An1)
Hóa ra bốn câu này chính là một mật chỉ, ý là "Sát Lý An, bảo vệ Đại Tần ta!" Trương Cường vì biết Chương Hàm luôn luôn cẩn thận, hơn nữa còn mấy lần thổ lộ cõi lòng, Chương Hàm sẽ không thể không phát hiện ra được ảo diệu trong đó, về phần Lý An, chỉ là hạng vũ phu, chỉ nhìn ra được ý tứ bề ngoài đã là khó rồi. Triệu Cao dù có hoài nghi, cũng nhất định nghĩ rằng, chỉ cần Lý An hơi cẩn thận một chút, không để lộ sơ hở nào là Chương Hàm cũng không dễ dàng xuống tay, cho nên phong mật tín cực kì quan trọng này mới có thể tới được tay Chương Hàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.