11.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một cây Tùng lớn nằm trên con đường núi nhỏ hẹp.
Thân cây kia, ước chừng một người ôm không nổi.
Tống Phỉ Phỉ nhảy xuống xe, chống nạch bực tức hung hăng đá cành cây.
"Mẹ kiếp, sao lại xui xẻo như vậy!"
Tôi kéo cánh tay cô ấy:
"Cậu nhìn này."
Nhìn theo hướng ngón tay tôi, sắc mặt Tống Phi Phi lập tức lạnh đi.
Vết cắt của thân cây bằng phẳng, vừa nhìn là biết nó đã được cưa đổ.
Rõ ràng là có người nào đó không muốn chúng tôi rời đi.
Tống Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra xem một chút, sau đó ném trở lại túi xách.
"Đây là điện thoại vệ tinh, dù ở trong khe núi cũng có thể có tín hiệu.”
“Ngay cả tớ cũng không thu được tín hiệu, thì chỉ có một loại khả năng."
“Tín hiệu đã bị người ta cố ý chặn rồi."
Hai chúng tôi cùng quay người lại nhìn về phía căn biệt thự khuất trong rừng núi kia. Có người muốn giữ chúng tôi ở lại. Sẽ là ai đây?
Tống Phỉ Phỉ cười giận dữ:
“Được, tớ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ở sau lưng mình giở trò chơi xấu. Bà đây mà bắt được thì bà đây lột một lớp da của hắn."
Khi hai chúng tôi trở lại cửa biệt thự, những người trong phòng khách đang say sưa nói xấu tôi và Tống Phi Phi.
Hào hứng nhất hiển nhiên là Liễu Hoan Hoan:
“Tống Phi Phi có gì mà kiêu ngạo như vậy? Cô ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-linh-chau/2736707/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.