Kinh thế tuyệt diễm: Kinh thế: thế tục khiếp sợ, làm người thường kinh hãi. Ở đây là rất đẹp, làm người ta kinh sợ. 
Lục Thanh Không tính quái gở cô độc, ngày thường cũng không trưng ra sắc mặt tốt, bất kể là đệ tử nội môn hay ngoại môn núi Nhật Chiếu đều không có hảo cảm gì với hắn cả, ngay cả lớp buổi sáng mỗi ngày hắn cũng là bộ dáng ngồi co cụm cúi đầu trong góc, rời xa đám đông. 
Cũng may, núi Nhật Chiếu được cái lắm quái thai, hắn cũng không phải kẻ quái nhất, mọi người cũng chỉ đối xử với hắn như là với kẻ kỳ khôi không thích hòa nhập tập thể, chạm mặt cũng chỉ vội vã né mình mà qua, chào cũng lười chào. 
Qua một thời gian, Lục Thanh Không càng thêm cô tịch, đơn chiếc, cả một núi Nhật Chiếu có thể nói mấy lời cũng chỉ có Minh Chúc - mà còn là Minh Chúc da mặt dày nói dai nói dài nói nửa ngày bị hắn trợn trắng mới có được. 
Chính vì nguyên nhân này, Minh Chúc mới biết cơ quan, vũ khí sắt lạnh lẽo vô tâm đó quan trọng với hắn ra sao, với Lục Thanh Không mà nói, những cơ quan khí giới hắn tự tay làm ra còn dễ ở chung hơn con người khó hiểu, có thể dứt lòng mang bảo vật trân quý của mình ra, cũng biết trận tai bay vạ gió của Minh Chúc làm hắn áy náy ra sao. 
Minh Chúc thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Vẫn chỉ là đứa trẻ à." 
Hắn đẩy hộp về, cười nói: "Không phải nói không cần rồi sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498449/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.