Minh Chúc ngồi trên đất, tốn một ít thời gian mới chỉnh lý lại mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Thẩm Hồng Xuyên nhìn chằm chằm vết sen đỏ nở rộ rực rỡ trên mu bàn tay hắn, thấp giọng nói: "Đau không?"
Minh Chúc rụt tay vào trong ống tay áo to rộng, lắc đầu: "Huynh không biết đau là gì."
Thẩm Hồng Xuyên nghẹn lời.
Minh Chúc vịn tay hắn, lảo đảo đứng dậy, ngọc lệnh trong tay bị hắn siết chặt: "Đi thôi, ba ngày sau đến Lược(1) Nguyệt Lâu."
Thẩm Hồng Xuyên sửng sốt: "Cái gì?"
Minh Chúc quơ quơ ngọc lệnh trong tay, ngọc lệnh trống rỗng xuất hiện dòng chữ như phượng múa rồng bay: "Ba ngày sau, Lược Nguyệt Lâu thành Duyệt Ngọc, Minh Chiêu mưu toan, Hề Sở."
"Mấy năm nay Minh Chiêu vẫn luôn tìm kiếm phương pháp hồi sinh người chết, trước đó mấy ngày, một phương bí cảnh mở ra, nhiều kẻ tranh đoạt, ông ta cướp đèn Trấn Linh không thành, rời khỏi bí cảnh." Minh Chúc cười nhạo, "Đèn Trấn Linh, thứ tiểu nhân như ông ta xứng có được à?"
Thẩm Hồng Xuyên nói: "Chuyện này liên quan gì đến Hề Sở?"
Minh Chúc lắc đầu: "Huynh cũng không rõ, có điều ông ta chưa bao giờ làm chuyện gì không có mục đích hết, có lẽ trên người Hề Sở có thứ gì đó đáng để ông ta đi suốt đêm liền từ Hàng Lâu đến thành Duyệt Ngọc, nếu là vậy thật, thân phận Hề Sở này chắc chắn không bình thường. Huynh định ba ngày sau đến Lược Nguyệt Lâu một chuyến."
Đối với Minh Chúc, Thẩm Hồng Xuyên sẽ luôn là "hữu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498435/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.