Tru phạt: thảo phạt, lên án công khai 
Nam Thanh Hà sợ hãi ngẩng đầu, nói: "Ta là… Ngươi biết ta?" 
Thẩm Hồng Xuyên gật đầu, cười nói: "Chỉ cần là người thành Duyệt Ngọc tự nhiên sẽ biết tên của tiểu thiếu gia." 
Nam Thanh Hà chớp mắt, nhìn mấy người ở kế bên đang vây quanh mình. 
Mấy người vây vào xem nheo mắt nhìn nhau. 
"Nam Việt của Lược Nguyệt Lâu thì có nghe, nhưng hắn còn có tiểu công tử nào à?" 
"Nam Thanh Hà, chưa từng nghe nói tới." 
"Trông bộ dáng yếu đuối vô dụng này không giống như con trai Nam Việt nhỉ? Chẹp chẹp." 
"..." 
Thẩm Hồng Xuyên: "..." 
Nam Thanh Hà: "..." 
Nước mắt hắn vừa ngừng rơi lại chực trào ra. 
Thẩm Hồng Xuyên vất vả hàn huyên với người khác một hồi, còn bị mấy người bên cạnh phá bĩnh, may mà da mặt hắn đủ dày, không thấy xấu hổ, tươi cười thân thiết mở to mắt nói dối: "Đó, thấy chưa? Ai cũng biết ngươi hết." 
Nam Thanh Hà: "..." 
Ngươi điếc hay mù thế? 
Minh Chúc ở núi Nhật Chiếu nhiều năm, các sư đệ đều do một tay hắn nuôi lớn, chắc cũng bởi cả ngày hắn toàn trêu ghẹo đủ trò cợt nhả, dù mặt có đẹp cũng luôn bị các sư đệ khinh bỉ, dần dà hắn cũng quên mất gương mặt mình có ích xiết bao. 
Mà lần này sau rời khỏi Nhật Chiếu mấy ngày, Minh Chúc thích ứng nhanh, nhặt lại lòng tự tin đối với dung mạo đã bị hắn quên lãng bấy lâu, hận không thể gặp một người kéo một người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498433/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.