Ánh mắt Minh Chúc trầm lại, nghĩ ngợi một lát hắn mới cắn răng gỡ hết lụa trắng quấn trên tay trái ra, miệng vết thương còn chưa khép lập tức ứa máu.
Chu Phụ Tuyết cuống quýt ngăn hắn lại, hạ giọng nói: "Huynh làm gì vậy?"
Minh Chúc moi từ nhẫn trữ ra một đôi găng tay đen, cau mày mang vào tay, quấn chiếc áo choàng đen Thẩm Hồng Xuyên đưa cho quanh người một lượt, che lại vết thương trên tay mình, nói nhanh: "Tầng giữa quá ít người, rất dễ bại lộ, trước hết huynh sẽ vào châu Chẩn Vực, mấy đệ đợi lát nữa lựa lúc trà trộn xuống tầng dưới cùng, chỗ nào người đông dễ lộ chưa biết chừng lại có thể trót lọt cho qua... Tiểu Thập Tam đừng nhăn mày nữa, hiện tại huynh không cảm thấy đau được, không sao."
Chung đụng năm năm qua, vốn Chu Phụ Tuyết cũng quen với xưng hô Thập Tam lúc Minh Chúc quở trách hay vui cười, mỗi lần nghe tới đều cảm giác âm thanh réo rắt, tựa như lưỡi câu cào đùa đầu quả tim mình, làm cả người hắn tê dại. Nhưng giờ phút này, nhìn Minh Chúc dùng vẻ mặt chẳng có gì to tát bảo hắn không cần lo lắng, hắn lại không kiềm được mà dâng lên nỗi bi ai vì sự bất lực của bản thân.
Thiếu niên từ nhỏ đã cô khổ lênh đênh, bị buộc phải nhìn hết ấm lạnh chốn hồng trần từ sớm, trái tim lạnh tựa băng sương, nhưng vào lúc này, nhìn Minh Chuc tay trái đang run nhưng miệng vẫn cố mỉm cười, lòng không dưng bỗng dâng lên khát khao trở nên mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498400/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.