"Sư phụ! Sư phụ!"
Minh Chúc còn bé mặc áo ngắn nhảy nhót chạy qua, tay nó còn ôm bó hoa nhí, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, nó vui vẻ nhào lên người Quy Ninh, nói liến thoắng: "Ôi ôi ôi! Sư phụ, Ngũ sư đệ mới đến kia muốn con tan lớp buổi sớm đi chỉ điểm kiếm thuật cho đệ ấy, còn rủ con tu luyện chung. Chúc Nhi đi được không?"
Quy Ninh đưa tay ôm nó vào lòng, đôi mắt y vắng lặng, nhàn nhạt đáp: "Thương thảo kiếm thuật thì được, nhưng tu luyện thì không cần."
Nhất thời Minh Chúc có chút mất mát: "Sao thế ạ?"
"Ngũ sư đệ nhỏ hơn cả con mà Trúc Cơ rồi á, Chúc Nhi… Chúc Nhi từ sau khi bị phế bỏ tu vi thì không ngưng tụ linh lực được nữa…" Minh Chúc đưa hai bàn tay nhỏ ra xoay vòng vòng vào nhau, vui buồn mừng giận của trẻ con nào biết giấu đi, "Chúc Nhi không muốn trở thành phế vật."
Quy Ninh dịu dàng sờ đầu nó, nói khẽ: "Chúc Nhi, cho dù không có tu vi cũng không sao, sư phụ sẽ bảo vệ con cả đời, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không để con bị người khinh nhục."
Minh Chúc nói: "Nhưng mà Chúc Nhi…"
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Quy Ninh vỗ lưng nó dỗ dành: "Ta nghe nói con luyện chữ không tệ nhỉ, điện Trường Sinh của Nhật Chiếu vừa hay phải đổi biển mới, con đi đề chữ cho ta đi."
"Còn chuyện tu luyện…"
"Đừng lo chuyện tu luyện nữa, con ở núi Nhật Chiếu làm tốt chức đại sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-nha-nguoi-ta-deu-nhu-vay-a/2498356/chuong-69.html