Chương trước
Chương sau
Sơn cùng thủy tận: Ví với tình cảnh không có lối thoát, lâm vào cảnh tuyệt vọng, tận cùng của hết thảy.

Đệ tử ở núi Nhật Chiếu mấy năm qua đã thay đổi cả, nhóm sư đệ sư muội lứa mới nhất chỉ nghe qua đại sư huynh mỹ mạo trong truyền thuyết, cho dù nam hay nữ cũng đều say mê.

Từ sau khi Minh Chúc quay lại Nhật Chiếu, thường thường sẽ có người lén lút vây xem trước cửa Bất Tri Nhã để chiêm ngưỡng phong thái của đại sư huynh.

Nhưng suốt mấy tháng, trừ bỏ lúc Minh Chúc vừa tới thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả khiến vô số người bóp tay kích động không thôi.

Thật ra chuyện này đâu trách Minh Chúc được, hắn chịu tĩnh mịch nhiều năm như vậy nên cũng thích rêu rao náo nhiệt lắm. Sau khi hắn tới Nhật Chiếu, ban đầu lăn lộn với Chu Phụ Tuyết nên có hai ngày không rời giường được, kế đó là bị Thẩm Đệ An dày vò không ngớt.

Chứng bệnh sợ đau này của Minh Chúc Thẩm Đệ An cũng chưa từng thấy qua, chỉ đành mày mò từng chút, cuối cùng quyết định thử từng cách tuần tự.

Lúc mới bắt đầu, ngày nào Minh Chúc cũng bị Thẩm Đệ An châm kim nhè nhẹ, mặc dù lúc ấy hắn đau muốn chảy nước mắt nhưng cố chịu cũng không thấy đau nhiều.

Cũng không biết Thẩm Đệ An moi đâu ra đù trò, ngày thứ hai xách dây thừng tới buộc lên cổ tay Minh Chúc, cấn thành vệt đỏ, suýt nữa bị Minh Chúc đá bay nhưng mà hiệu quả trị liệu cực tốt.

Cứ thế chịu đau thương hại ngày một nặng hơn, qua ba tháng, đến khi Minh Chúc ra khỏi phòng đã có thể chịu được bị người ta cắn một cái mà mặt vẫn không đổi sắc.

Thẩm Đệ An mừng rớt nước mắt, cầm tay hắn lắc qua lắc lại: "Chúc mừng đại sư huynh! Chúc mừng Thập Tam sư đệ!"

Minh Chúc: "..."

Minh Chúc chả hiểu gì cả: "Chúc mừng đệ ấy làm gì?"

Thẩm Đệ An chớp mắt với Minh Chúc, hắn đâu có giống Na Liêm không biết liêm sỉ, có vài lời nói không được chỉ có thể dùng ám hiệu.

Minh Chúc không hiểu nhưng mà Chu Phụ Tuyết kế bên nghe thủng rồi bèn dĩ hạ phạm thượng đá Thập sư huynh về phòng.

Minh Chúc nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: "Bây giờ là giờ gì rồi?"

Chu Phụ Tuyết đáp: "Giờ Thìn."

Minh Chúc bỗng nở nụ cười: "Ây da, tới giờ lên lớp sáng rồi."

Chu Phụ Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái. Hồi trước, hồi còn ở Nhật Chiếu thì có đánh chết Minh Chúc cũng sẽ không chủ động lên lớp sáng. Lần nào cũng là Chu Phụ Tuyết vừa kéo vừa lôi mới có thể dẫn người tới Vô Cữu Đường, sao bây giờ ngược lại lại chủ động nhắc tới chuyện này chứ?

Chu Phụ Tuyết sợ hắn lại nảy ra chủ ý thối rình gì nữa nên nói vội: "Không cần đâu, đều là người bảy tám mươi tuổi rồi, không cần lên lớp sáng nữa. Bây giờ lớp sáng toàn đệ tử ngoại môn, hơn nữa sư phụ với tiểu sư thúc bế quan cả rồi, chỉ có Đao tiên sinh đứng lớp thôi, linh lực tu vi huynh mạnh như thế không đi cũng được."

Minh Chúc lại đáp: "Ồ, tiểu sư thúc không có ở đây vậy bọn nó làm sao học được đạo đối nhân xử thế đây?"

Chu Phụ Tuyết bỗng dưng cứng đờ, hắn không dám nhìn khuôn mặt tươi cười có chút cổ quái của Minh Chúc, một ý nghĩ bỗng hiện ra trong đầu hắn.

Chu Phụ Tuyết không dám tin, hắn hỏi: "Đại sư huynh, huynh… sẽ không làm vậy đâu, ha?"

Minh Chúc quay sang cười với hắn: "Ta sẽ làm thế đó."

Minh Chúc dùng hành động thực tế để chứng minh mình làm thế thật: hắn cầm một quyển sách trong Tàng Thư Các rồi vui vẻ đi tới Vô Cữu Đường.

Chu Phụ Tuyết sợ hắn làm loạn gì nữa bèn vội vã đi theo.

Minh Chúc lắc lư đi qua đó, hẳn là sớm quá nên Đao tiên sinh còn chưa đến.

Trong Vô Cữu Đường, đệ tử mới khí thế hừng hực tụm năm tụm ba nói chuyện riêng, ồn ào vô cùng. Minh Chúc cười tíu tít bước lên bục giảng rồi thả quyển sách trong tay xuống, nặng nề ho khan một tiếng.

Tất cả các đệ tử ở Vô Cữu Đường đều nhìn về phía hắn, lúc nhìn thấy dung mạo của Minh Chúc, sự yên lặng quỷ dị bao trùm khắp. Chu Phụ Tuyết lúc này vừa đến nơi thì thấy sư đệ sư muội ngồi đầy cả phòng ai cũng đỏ ửng đôi gò má.

Chu Phụ Tuyết: "..."

Sắc mặt hắn âm trầm tới sắp rỏ nước.

Minh Chúc chẳng nhìn đến Chu Phụ Tuyết mà mở nụ cười sáng sủa với mọi người thì nghe thấy chuỗi âm thanh hít khí lạnh. Minh Chúc không biến sắc, nói luôn vào đề: "Gần đây tiểu sư thúc bế quan, sau này lớp sáng của thúc ấy sẽ do huynh đến dạy, ồ, quên nói nữa, huynh là đại sư huynh của mọi người, tên là Minh Chúc."

Lời này vừa nói ra, Vô Cữu Đường yên tĩnh trong nháy mắt, kế đó tiếng hoan hô vang lên suýt nữa lật cả nóc phòng.

Mặc dù đa số không ai muốn lên lớp sáng nhưng nếu là đại sư huynh mỹ mạo như hoa dạy thì có khi qua mấy ngày là đầy người ngồi hết.

Chu Phụ Tuyết đen mặt rồi đấy. Cơ mà hiếm được lần Minh Chúc vui vẻ, hắn cũng không tiện làm tắt cảnh đẹp nên chỉ đành tìm bừa chỗ trống dứt khoát ngồi xuống, lạnh mặt nhìn Minh Chúc đang khoe khoang đỏm dáng trước mặt. Đệ tử ngồi kế không ngờ được Thập Tam sư huynh lạnh mặt nguội lòng vậy mà cũng tới lớp sáng, bị oán khí và sự lạnh lẽo trên người hắn dọa cho phải rúc vào phía khác liền liền.

Minh Chúc cầm sách lên lật lật, liếc một cái nhìn hết mười dòng trong sách mới phát hiện mà mình cầm bậy rồi, hắn dứt khoát gập sạch lại, nói bừa: "Lần đầu nhận lớp chuẩn bị còn thiếu sót, hôm nay cứ tùy tiện nói đi, mọi người muốn nghe gì?"

Tám chín phần mười người ở đây đều đang trầm mê trong nhan sắc của Minh Chúc, chỉ có mấy đứa là hiếu học giơ tay, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

Minh Chúc chỉ vô một người: "Đệ nói đi."

Đệ tử đó đứng soạt dậy, nói to: "Đệ muốn biết sư huynh nhìn nhận thế nào đối với chuyện Quỷ Phương lần nữa quay lại thế gian?"

Minh Chúc: "Chà…"

Mặt Chu Phụ Tuyết ngày một u ám.

Minh Chúc không đáp lại mà hỏi: "Mọi người thì nhìn nhận ra sao?"

Đệ tử nói năng vang vọng có sức: "Đại đạo ba ngàn trăm sông đổ vào bể, đệ cảm thấy Quỷ Phương cũng không tàn nhẫn hiếu sát như trên sách sử ghi lại, mấy vị tiền bối ở Văn Phong Lâu truyền ra tám chín phần mười là sự thật."

Hắn vừa nói xong, một thiếu niên ở góc khuất vỗ bàn đứng lên phản bác lại: "Cái này chưa hẳn, ai mà biết đám yêu tu Quỷ Phương có ỷ thế hiếp người, bắt mấy vị tiền bối phải nói thế hay không?"

Mặc dù có nhiều tiền bối đính chính cho Quỷ Phương nhưng ở Ngũ Châu này, tiếng xấu của yêu tu vẫn ăn sâu vào gốc rễ, không phải ngày một ngày hai là thay đổi được, giống như thuyết âm mưu của thiếu niên đó, lưu hành khắp Ngũ Châu như cá diếc qua sông(1).

Đệ tử đứng dậy trước quở trách: "Nông cạn! Ý của ngươi là mấy vị tiền bối đáng kính của chúng ta bị uy hiếp mới phải đính chính cho Quỷ Phương à? Khà khà. Đây là đang coi thường Quỷ Phương hay đang coi thường các vị tiền bối đấy hả?"

"Ngươi!"

Hai người đáp trả như thế, người khác cũng ngắm không nổi nữa, dồn dập tỉnh lại từ trong nhan sắc của đại đại sư huynh mà tham gia vào tranh cãi. Nhất thời cả Vô Cữu Đường ồn ào không dứt.

Minh Chúc chống cằm, hắn cũng chả đi khuyên còn ung dung nhìn người ta cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Mãi tới khi giọng nói bén nhọn của một sư muội cất lên: "Im miệng hết đi! Còn quy tắc gì không hả?"

Mọi người sững sờ cả.

Vị sư muội này nhìn thì dịu dàng nhu mì nhưng lời nói độc địa lại lãnh đạm: "Mấy người ngồi đây nói thì có ích gì hả, thấy yêu tu Quỷ Phương là kẻ ác sao còn không đi nhìn rồi nói, tai nghe không bằng mắt thấy, nghe mấy lời đồn thì tin răm rắp, phì, phế vật!"

Minh Chúc ngây ra, ngạc nhiên nhìn nàng ta.

Xung quanh yên ắng hết, nữ tu kia nói tiếp: "Nếu như năm đó Quỷ Phương bị đại năng loài người bức hại thật thì tư thế này của các ngươi có thấy tự vả đau mặt không?"

Đệ tử trong phòng bị nàng ta quát cho sững sờ hết, cuối cùng vẫn là một thiếu niên nhịn hết nổi, hắn nói: "Yêu tu Quỷ Phương linh lực cường hãn như vậy sao còn chịu bức hại như năm đó kia chứ? Nếu quả thật tu sĩ loài người có thể đuổi tận giết tuyệt làm cho bọn họ trốn dưới đáy Tế Nhật mấy trăm năm không ra ngoài thật thì sao lần này lại không có chút động tĩnh nào chứ?"

Nữ tu đó lạnh lùng nói: "Ta thấy đầu óc ngươi rớt mất cọng gân rồi, ngay cả giấy trắng mực đen còn không thấy, không phải Văn Phong Lâu đã phát ra tin tức rồi hay sao? Sở dĩ năm đó Quỷ Phương phải tháo chạy tán loạn là do tu sĩ loài người dù thủ đoạn đớn hèn hủy đi địa mạch sinh tồn bọn họ sống dựa vào, ngươi mù hay điếc hay là bị ngu hả?"

Nhất thời mặt vị thiếu niên kia đỏ bừng, lúc túng kêu: "Tin tức của Văn Phong Lâu cũng có thể là…"

Ánh mắt khinh miệt trào phúng đến trần trụi chẳng buồn che giấu của thiếu nữ ấy khiến đám thiếu niên thiếu nữ nói lời càn rỡ về Quỷ Phương đỏ mặt hết.

Lúc này Minh Chúc mới ung dung mở miệng: "À thì, huynh muốn nói một câu…"

Mọi người dừng tranh cãi cả, dồn dập nhìn về phía hắn.

Ngón tay Minh Chúc quấn quanh mái tóc trắng của mình, nói không rõ ý: "Chuyện nào cũng có đúng sai đen trắng, nhưng lòng người không có phải trái tuyệt đối, đều là dựa vào vật bên ngoài để phán đoán, như vậy thì khó tránh khỏi võ đoán chủ quan rồi, mỗi người các đệ muội đều có lý cả, có thể đúng hết mà cũng có thể sai cả."

Thiếu niên hỏi chuyện đầu tiên nói: "Vậy đại sư huynh, rốt cuộc huynh nhìn nhận ra sao thế?"

Động tác quấn tóc vào tay của Minh Chúc ngừng lại, hắn hơi đứng lên, nhìn mọi người cười một cái, không trả lời mà còn hỏi ngược lại: "Mọi người cảm thấy huynh sẽ thấy thế nào?"

Mọi người có chút mịt mờ, kế đó thì nhìn thấy đồng tử trong trẻo màu đen của đại sư huynh xinh đẹp không dưng lộ ra màu mắt rắn vàng rực, cười như không cười nhìn bọn họ.

Bất Hủy có thể coi như gián tiếp bình định phân tranh của yêu tu và Quỷ Phương, trên ngọc lệnh của Văn Phong Lâu cũng thuận tiện bổ sung tin tức của hắn. Mấy tháng trôi qua, ai ai cũng biết yêu tu Bất Húy của Quỷ Phương là yêu tu tóc trắng, áo trắng, mắt rắn vàng rực, có linh lực hùng mạnh cho nên sau khi Minh Chúc để lộ ra mắt rắn, cả Vô Cữu Đường lập tức chìm vào sự im lặng quỷ dị.

Minh Chúc nhìn dáng vẻ ngây ngốc của mọi người thì hình như thấy chơi vui lắm, hắn nhếch môi nói khẽ: "Người cho là yêu tu đều là kẻ đại gian đại ác liệu có sợ huynh bỗng dưng phát điên giết mọi người không?"

Đám đệ tử chưa trải đời bao nhiêu bị dọa đổ cả mồ hôi lạnh, nghe vậy thì ra sức lắc đầu.

Chu Phụ Tuyết thấy vậy thì ho khan mấy tiếng, thấp giọng kêu: "Đại sư huynh!"

Bấy giờ Minh Chúc mới thu lại biểu tình quỷ dị, hắn cong mắt cười: "Được rồi được rồi, không quậy nữa, coi mọi người bị dọa thành dạng gì kìa. Huynh chỉ muốn nói với mọi người, yêu tu Quỷ Phương cũng không phải tội ác sâu nặng như mọi người tưởng tượng nhưng cũng không phải loại người thiện lương gì hết, yêu tu hay con người cũng vậy, có người tốt cũng có kẻ xấu, không thể lấy một cá thể để nhận định toàn bộ."

Thấy bọn họ bị dọa gần chết, Minh Chúc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không ở lại dọa người nữa, quay người đi mất.

Mãi đến sau khi Minh Chúc đi rồi, đám người chẳng dám thở mạnh mới thở phào một hơi, mồ hôi lạnh chảy liền liền. Nhóm tiểu đệ tử gần Chu Phụ Tuyết lúc này cũng không sợ hắn nữa, ra sức rúc vào người hắn tìm cảm giác an toàn.

Một đệ từ thì thầm: "Thập Tam sư huynh ơi, vị vị vị vị vị đại sư huynh ấy rốt cuộc là… thần thánh phương nào vậy?"

Đệ tử ngồi sau chồm qua, tim hãy còn đập nhanh: "Đó là… là…"

Nữ tu nói chuyện lúc trước cau mày hỏi ra lời mọi người không dám hỏi: "Huynh ấy là Bất Hùy à?"

Chu Phụ Tuyết không biết rốt cuộc Minh Chúc nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy làm gì, chỉ đành thở dài, đáp: "Mọi người không tự nhìn ra à?"

Mọi người ồn ào lần nữa.

Chu Phụ Tuyết xua đám sư đệ sư muội ồn ào không ngớt đó đi. Lúc về tới Bất Tri Nhã, Minh Chúc đang vùi trên xích đu phơi nắng. Bây giờ trời đã vào thu, hắn quấn cả người như quả cầu tròn vo, khắp người tản ra hơi thở lười biếng thích ý.

Chu Phụ Tuyết đi qua hôn nhẹ lên hắn.

Minh Chúc chẳng mở mắt, hắn hỏi: "Bọn họ bị dọa khiếp cả rồi à?"

Chu Phụ Tuyết lạc mất nụ cười: "Huynh cần gì dọa bọn họ chứ?"

Minh Chúc mở mắt ra, trong đôi mắt toàn là ý cười: "Huynh đây là lấy thân mình làm gương, để bọn họ biết yêu tu cũng không phải kẻ chuyên làm điều quấy, với một lý do nữa là chơi vui."

Chu Phụ Tuyết bất đắc dĩ: "Cái gì vui?"

Minh Chúc chớp chớp mắt: "Nhìn bọn họ bị dọa ra dáng vẻ ấy thấy chơi vui lắm."

Chu Phụ Tuyết quả là câm nín với thú vui đùa ác của đại sư huynh nhà mình, kín đáo thở dài.

Minh Chúc dọa người rồi, sang ngày thứ hai vẫn đúng giờ lượn lờ đến Vô Cữu Đường, người trong Vô Cữu Đường hôm nay ít hơn hôm qua hơn phân nửa, nhìn Minh Chúc đi tới thì dồn dập lộ ra ánh mắt sợ hãi và mong đợi âm ỉ. Minh Chúc chẳng buồn liếc mắt, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, cái gì nên giảng thì cứ giảng thôi.

Không biết do nhan sắc Minh Chúc quá chói mắt hay là ngôn luận liên quan tới yêu tu càng ngày càng có xu hướng thẳng thừng, dần dà, người đến lớp sáng của Minh Chúc ngày một nhiều, cũng càng lúc càng không biết sợ, có khi có đệ tử còn lôi chuyện của yêu tu ra nói đùa ở lớp sáng.

Mãi tới lúc Quy Hà xuất quan, hết thảy đệ tử ở núi Nhật Chiếu, bất kể nam nữ gì cũng mặt dán mông quay tròn quanh Minh Chúc, mở miệng là gọi đại sư huynh, toàn là thật lòng.

Quy Hà nhìn Minh Chúc đang ngồi trên cỏ bện cỏ cho mấy đệ tử tựa như nhìn thấy năm mươi năm trước khi Minh Chúc còn ở núi Nhật Chiếu, hốc mắt y nóng lên.

"A Chúc."

Minh Chúc đang đưa lưng về phía y ngây người, ngoái đầu nhìn một cái thì vẻ mặt cứng đờ.

Quy Hà từ từ đi qua, lại dịu dàng gọi tiếng: "A Chúc."

Minh Chúc sững sờ nhìn y, hắn đứng dậy, đôi mắt cong cong, dịu giọng kêu: "Tiểu sư thúc."

Nếu như Quy Hà không phải là bộ dạng quỷ hồn hẳn đã lệ nóng doanh tròng rồi. Y đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên bên mặt của Minh Chúc, nói khe khẽ: "Con còn nhận ta."

Minh Chúc lạc mất nụ cười: "Đó là đương nhiên, chỉ mong tiểu sư thúc không đuổi con đi bằng không còn không chỗ để đi nữa."

Quy Hà gật đầu không ngừng: "Không đuổi không đuổi, đuổi con làm gì, sư phụ con…"

Nụ cười của Minh Chúc đông cứng lại.

Quy Hà thở dài, nói: "Mặc dù sư phụ nói không cho con về, nhưng về sau cũng hối hận rồi, chỉ là không có cơ hội tìm con, may mà giờ con về rồi."

U nói xong thì nhẹ nhàng ôm Minh Chúc một lát: "Về rồi là được rồi."

Con ngươi của Minh Chúc run lên, hắn thở ra một hơi.

"Vâng."

Minh Chúc bạc tình nhưng mềm lòng, chỉ một câu "người hối hận rồi" là có thể khiến hiềm khích trước kia của hắn tiêu tan cả. Oán hận thì chẳng còn oán hận, nhưng muốn Minh Chúc vẫn như trước luôn ỷ lại vào Quy Ninh thì hắn đã chẳng còn làm được nữa.

Sau khi nhìn thấy Quy Hà, ngày thứ hai Minh Chúc quyết định đi Hàng Lâu một chuyến, Chu Phụ Tuyết tất nhiên muốn đi theo cùng.

Minh Chúc có hơi không muốn để hắn theo cùng nhưng Chu Phụ Tuyết nói thẳng: "Ta biết Thất sư huynh an táng ở đâu."

Minh Chúc có chút kinh ngạc: "Sao đệ biết ta muốn đi…"

Chu Phụ Tuyết nhàn nhạt nói: "Đoán ra thôi."

Chu Phụ Tuyết đã nói vậy rồi, Minh Chúc cũng không tiện chối từ nên cùng rời khỏi núi với hắn.

Lúc đi, đệ tử cả núi Nhật Chiếu đều đến tiễn, rớt nước mắt đưa người đi. Ai không biết còn tưởng Minh Chúc một đi không trở lại nữa.

Minh Chúc với Chu Phụ Tuyết đi xuống dọc ba nghìn bậc thang. Đi tới nửa đường, không biết Minh Chúc làm sao mà bỗng cảm khái: "Ban đầu ta lựa chọn tiếp tục sống đúng là thật tốt mà."

Chu Phụ Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn.

Kể từ khi gặp lại Minh Chúc, đây là lần đầu tiên hắn nói ra lời như thế này. Vốn dĩ từ miệng Na Liêm mà biết được hắn sống những ngày khổ sở ra sau nơi đáy Tế Nhật, cũng hiểu biết Minh Chúc chẳng thiết tha gì sống tiếp. Nếu không phải người này mềm lòng, vướng bận quá nhiều thứ, nói không chừng hắn đã tự kết thúc sinh mệnh của mình rồi.

Chu Phụ Tuyết thì thầm: "Sư huynh…"

Minh Chúc cười lên. Hắn nhìn bậc thang vắng vẻ tĩnh mịch trải dài miên man xuống dưới, sâu kín thở ra.

"Đi thôi."

Lòng còn mang vướng bận thì dù có là chốn sơn cùng thủy tận cũng sẽ nhìn thấy le lói một tia sinh cơ.

PN: Hoàn

- --

(1) Cá diếc qua sông - 过江之鲫: Ví với sự việc lưu hành, thường hay xảy ra với tần số cao, có chút hỗn loạn

*♥*

Cám ơn mỗi một bạn đọc đã đọc đến dòng chữ này.

(Cũng là hoàn thành món quà tặng người bạn nhỏ.)

(≧▽≦)

*♥*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.