Chương trước
Chương sau
" Tỉnh rồi à. "

" Tam sư huynh. "

Hoa Trúc Vân đứng trên giường, hai tay giơ lên bổ nhào về phía Trầm Hạo Nhiên, hắn đỡ lấy nàng bế trên tay lại đặt chén thuốc lên.

" Uống đi, ta dạy muội tu luyện. "

" Không uống có được không.. đắng quá ạ. "

Hoa Trúc Vân hai ngón tay đối nhau xoay thành vòng tròn, hai má phồng lên, miệng nhỏ chu ra, mặt hơi cúi xuống nhìn chén thuốc làm nũng. Trầm Hạo Nhiên không nói gì, hắn đưa tay véo nhẹ má nàng một cái, im lặng một lúc.

" Uống nhanh đi, không được làm nũng, uống xong ta cho muội kẹo. "

" Có thật không? "

Hai mắt ánh lên ánh sáng Hoa Trúc Vân ôm lấy mặt chớp mắt liên tục nhìn Trầm Hạo Nhiên, thấy hắn gật đầu, nàng hai tay tung lên hai bên trên môi nở nụ cười tươi. Trầm Hạo Nhiên đưa bát thuốc nàng bịt mũi uống hết, trả hắn chiếc bát khuôn mặt nhăn nhó vì đắng, Trầm Hạo Nhiên đút vào miệng nàng viên kẹo táo, lại thả nàng xuống giường, giúp nàng mang giày rồi đứng dậy, tay phải chấp ra sau lưng, tay trái cong nhẹ thành nắm đưa lên mũi, hơi ho khan một tiếng.

" Tiểu Tường đi thay y phục đi, ta ra ngoài đợi. "

" Tiểu Tường? " Hoa Trúc Vân trong nội tâm nhìn tam sư huynh rời đi, tay nhỏ đưa lên đầu hơi xoa xoa mấy cái, vẻ mặt ngờ nghệch về cái tên hắn gọi.

Hoa Trúc Vân lần này có đồng phục, nhưng vì chỉ ở trong phong đỉnh tu luyện nên có thể mặc thường phục, nàng một bộ y phục màu tím nhạt, tuy vẫn là váy nhưng lần này đơn điệu hơn những bộ nàng mặc mấy ngày trước, phần tay áo dài đến cổ tay, phảng phất tựa hơi rộng, thắt eo phía trước được thắt một chiếc nơ hai bên đeo hai mảnh ngọc bội, phần chân váy có các cạnh được xếp nhìn tựa như một ngôi sao. Hoa Trúc Vân tóc vẫn nửa búi nửa thả nhưng lần này phần thả chỉ chừa hai lọn ở phía trước, phía sau được thắt tựa như chiếc nơ, hai trâm hồ điệp hai bên cùng tua rua trông nàng vừa mềm mại đáng yêu lại có chút nét cá tính,

" Tam sư huynh ơi. "

Hoa Trúc Vân bắt ghế lên đứng trước mặt Trầm Hạo Nhiên vẫy tay, hắn nhìn xuống nàng không khỏi cạn ngôn, hắn nội tâm cũng rất đấu tranh " đúng là trẻ con.. 11 tuổi.. lùn quá. "

Trầm Hạo Nhiên bế Hoa Trúc Vân đến Khẩu Hương đường, nơi này là phòng ăn của các đệ tử, Bạch Thành Phong vẫy tay bàn cách cửa chỉ hai cái, Trầm Hạo Nhiên bế nàng qua bên đấy, để nàng ngồi cạnh đại sư huynh.

" Chào buổi sáng các sư huynh. " .

" Chào buổi sáng tiểu sư muội. "

Phần thức ăn của cả hai người cũng đều được lấy sẵn, cũng may bàn này được làm thấp, bằng không chắc Hoa Trúc Vân lại có trò ngồi trên cái gì đó để có thể ăn cơm.

" Đại sư huynh không phải huynh nói bế quan hả? "



" Ta bế quan không cần ăn cơm à? "

Hoa Trúc Vân ngẫm nghĩ gì đó liền cười cười cho qua, Thẩm Tử Ngọc nhìn nàng hơi nhíu đôi mắt lại, động tác gắp thức ăn cũng chậm dần, Bạch Thành Phong che mặt không dám nhìn tiếp, mấy sư huynh khác cũng đang cố nhịn cười, dù sau ở đây được mấy kẻ dám hỏi đaih sư huynh nhà bọn họ mấy câu ấy.

" Lát nữa muội đi cùng ta, các đệ tu luyện cho tốt. "

" Không được. "

Trầm Hạo Nhiên cùng Vu Trạch Viễn nhanh chóng đập đũa xuống bàn tiếp lời, tất cả sư huynh, sư đệ, cả Hoa Trúc Vân đều giật mình nhìn hai người họ, không khí đột ngột trở nên im lặng đến cứng đờ. Hai người một tam sư huynh, ngũ một sư đệ ai cũng không muốn để Hoa Trúc Vân ở cạnh đại sư huynh sau việc lần trước, chưa kể hắn còn không biết chăm sóc tiểu sư muội.

" Ờ.. hay là.. cùng.. cùng đi đi.. "

Mấy sư đệ ở bàn khác cũng giật mình nhìn qua bàn của nhóm người Hoa Trúc Vân, dù sau thì " trâu bò đánh nhau, ruồi nhặng chết. " bọn họ biết rõ đám người ở đỉnh Trường Tâm là một đám trâu bò chết cũng không sợ, nhưng hay nội chiến nên phải xem động tĩnh để chạy.

Hoa Trúc Vân đưa ánh mắt có chút sợ hãi nhìn khắp nơi, nàng dưới cái lườm đầy sát khí của Thẩm Tử Ngọc đôi mắt cảm thấy hơi ướt níu lấy góc y phục Trầm Hạo Nhiên, hắn ánh mắt mới trở lại bình thường ôm lấy nàng lên người, tay vỗ lưng nàng.

" Được, cùng đi. "

Hắn vỗ lưng nàng mấy cái, lúc sao mới lên tiếng, Vu Trạch Viễn cũng không nói gì chỉ im lặng nghe theo.

" Ăn.. ăn mau đi nguội hết rồi. "

Bạch Thành Phong hắn cũng cứng miệng, không biết vì sao cảm thấy đại sư huynh hắn đang nổi giận, nhưng lại không làm gì được, hắn thở dài một hơi nhanh chóng ăn nhanh bằng mọi tốc lực rồi kéo theo tứ sư huynh rời đi.

" Đừng có dọa muội ấy, huynh cũng đừng có như vậy, sắp đến thời điểm quan trọng chú ý tâm cảnh, tẩu hoả nhập ma ta không giúp huynh đâu. "

Tư Khắc Kỳ ăn xong cũng đứng dậy, hắn đi đến bên cạnh Thẩm Tử Ngọc vỗ vai một cái, truyền âm cho đại sư huynh rồi lại nhìn sang tiểu sư muội khuôn mặt đang xị ra, vừa uất ức lại cụp đôi mắt xuống dụi mặt liên hồi vào vai Trầm Hạo Nhiên.

" Muội đừng để trong lòng, đại sư huynh chỉ là nhất thời như vậy thôi, tính huynh ấy cũng rất tốt, chỉ là vẫn chưa quen có muội nên như vậy, đừng buồn nữa. "

Tư Khắc Kỳ hắn nán lại, lùi lại ít bước tay trên má Hoa Trúc Vân khẽ xoa mấy cái, từ trong không đút vào miệng nàng một viên kẹo hồ lô, sau đó liền tiêu soái rời đi.

" Đi thôi. "

Trầm Hạo Nhiên lên tiếng, hắn nhìn đại sư huynh lại không biết nên nói gì.



" Đại sư huynh. "

" Ta xin lỗi. "

Nói rồi Thẩm Tử Ngọc đứng dậy rời đi, hai người sư đệ cũng đuổi theo phía sau, cả Khẩu Hương đường lúc này dường như mới phát ra tiếng thở, kèm theo vài âm thanh hỗn loạn.

" Doạ chết ta rồi, trời ơi toàn thánh thần ở đâu ra, thật là một bữa cơm phong ba, mong là hôm nay ra đường không gặp xui xẻo, xxxxx, ***** "

" Ta dạy muội ấy, hai đệ qua bên đó tu luyện đi. "

" Vâng, đại sư huynh. "

Trầm Hạo Nhiên cùng Vu Trạch Viễn gật đầu, tay chấp lại rồi xoay người ngồi đối mặt hai góc tạo thành đường thẳng, Thẩm Tử Ngọc, Hoa Trúc Vân là tâm điểm giữa cả hai người họ.

" Muội, ngồi xuống, xếp bằng lại, tay đặt lên chân, nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận xung quanh. "

" Muội ngửi được mùi thịt heo nướng mật, thơm quá. "

" ... "

Thẩm Tử Ngọc ngồi trước mặt Hoa Trúc Vân, đôi mắt còn nửa ánh mắt nhìn nàng, có chút bất lực, hắn cũng không thể đánh nàng như mấy sư đệ khác, khẽ lắc đầu một cái.

" Làm tốt ta mua cho muội một phần. "

" hmm.. "

" 2 phần. "

Hắn sắp tức chết rồi, hắn không chê tiểu sư muội phế, nhưng chỉ nghĩ đến đồ ăn khiến hắn tức không thể nói, cũng không thể đánh, không biết nên trút giận vào đâu, tay siết chặt lại.

" Được. "

Nghe nàng đồng y mới thả lỏng một chút, hắn cũng không cách nào chỉ có thể dùng tụ linh phù của Bạch Thành Phong tạo thành trận pháp bao quanh lấy nơi bốn người họ đang tu luyện, một phần để giúp Hoa Trúc Vân, phần còn lại cũng vì hai sư đệ.

" Muội tập trung, cảm nhận linh khí, sau đó dẫn nó vào trong người, có thể hấp thụ bằng mọi cách như qua cảm nhận thu vào, hít thở, hoặc cảm xúc trên người, muội cảm thấy bản thân có thể dùng cách nào thì dùng. "

Hắn một bên cũng giúp nàng truyền một ít linh lực để nàng không bị phản lại nếu bất ngờ hành động, lúc này bên cạnh linh khí nhàn nhạt bao quanh lại nàng hắn mới buông tay, cảm thấy an tâm nàng rồi cũng nhắm mắt lại yên tĩnh tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.