" Nghĩa.. Nghĩa mẫu.. "
" Con ngồi im đấy. "
Thẩm Tuyết quát lên doạ Dạ Minh vừa nhấc mông lên vội cụp tai ngoan ngoãn ngồi im nhìn nàng, Hoa Tư Việt tay hơi nhúc nhích vừa mở mắt ra muốn nói gì đó cũng bị nàng đánh một cái bất tỉnh, Dạ Thần nhìn nữ tử trước mặt bình thường ôn nhu dịu dàng, lễ nghi trước mặt hắn lúc này, không khỏi nuốt một nước bọt.
Dạ Minh ngước ánh mắt ngây thơ vô tội ấy lên nhìn Dạ Thần, cả hai phụ tử đồng thời tay che miệng ho nhẹ một tiếng mỗi người một hướng quay đi để che đi sự ngượng ngùng.
Thẩm Tuyết sau máu không còn đen chuyển sang đỏ liền giúp hân cầm máu, sau băng bó vết thương ở tay cho Tư Việt liền quay người, chân bắt chéo ngồi trên giường, vừa hôm nay Thẩm Tuyết mặc bộ tử y ôm sát người, tóc thường ngày được vấn gọn hôm nay nửa bới nữa thả được cài trâm hoa lê có lê tô ( tua rua ) rũ xuống trên tai, nàng vốn muốn đến y quán nên ăn mặc như này để thuận tiện hơn, ánh mắt lúc này dưới màu phấn đỏ trở nên lạnh lùng, lời nói cũng trở nên lạnh nhạt.
" Mời, hoàng hậu nương nương vào đây đi. "
Thẩm Tuyết cố ý nhấn mạnh chữ mời, đừng nói là hoàng hậu, hôm nay đừng nói là hoàng hậu, cả thái hậu nàng cũng nhất định phải đòi lại tất cả, không nói đến tính mạng của Tư Việt, dù là thái tử xảy ra chuyện nàng cũng không bỏ qua.
" Tham kiến bệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-muon-cuoi-ta/3648678/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.