Hạ Trường Sinh cảm thấy dạo gần đây Phục Hy viện có gì đó là lạ.
Gần đây có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần Hạ Trường Sinh vừa ra ngoài thì sẽ có người lén lút cố ý đi theo sau hắn hoặc là nấp sẵn ở gần đó. Tiếp theo, nhưng người đó nếu không phải cố ý ngã trước mặt Hạ Trường Sinh thì là cố ý lấy nước dội vào mình.
Quá kì lạ.
Lúc một bộ y phục sắp gặp nạn, cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng nổi bão.
"Rốt cuộc là các ngươi muốn làm gì?" Hạ Trường Sinh hỏi thẳng.
Sau khi hỏi xong hắn lại bực dọc.
Sao hắn cảm thấy, dạo gần đây những câu hắn nói đều mang dấu chấm hỏi, thật sự là bị đám đệ tử Phục Hy viện quái lạ ép đến bước đường cùng.
"Chúng ta không muốn làm gì hết." Các đệ tử chối đây đẩy.
"Bình thường các ngươi nhìn thấy ta thì luôn giữ khoảng cách nhất định, bây giờ tất cả đều hận không thể nhào lên người ta, thì ra tất cả chuyện này đều là do ta nghĩ nhiều." Hạ Trường Sinh châm chọc khiêu khích.
"Đương nhiên là huynh nghĩ nhiều rồi." Một đệ tử khẳng định, hơn nữa còn liếc nhanh ra sau lưng Hạ Trường Sinh: "Thật ra từ trước đến giờ chúng ta đều muốn chung sống với huynh đàng hoàng, nhưng mà nếu không phải huynh ở trong phòng soi gương thì là ra ngoài làm việc. Chắc chắn là do thời gian ở chung của chúng ta quá ngắn, cho nên mới khiến huynh sinh ra ảo giác là chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3732649/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.