Lâm Kiến cho rằng thông tin Cố Phương thích Hạ Trường Sinh này đã bị Cố Phương biết từ con đường nào đó.
Cố Phương trưng ra vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa không thể tin nổi, giận quá mà hóa cười, nàng nói: "Sao ta lại thích đại sư huynh được?"
"Đại sư huynh thì sao chứ? Người vừa đẹp vừa mạnh, tỷ có gì không hài lòng?" Nghe giọng điệu của Cố Phương, Lâm Kiến là người đầu tiên đứng ra tỏ vẻ không hài lòng.
“Đệ là bị mỡ heo che đầu óc mới có thể thích Hạ Trường Sinh." Cố Phương đếm khuyết điểm của Hạ Trường Sinh: "Đệ đã gặp nam nhân nào soi mói, lười biếng thành tính, tùy hứng, tiêu tiền như nước như vậy chưa?"
"Huynh ấy cũng không tiêu quá nhiều tiền." Lâm Kiến quả quyết nói.
Y vừa nói câu này, các đệ tử của Phục Hy viện vốn đang ngồi im ăn cơm lén nghe họ cãi nhau không nhịn được mà rộ lên.
"Lâm Kiến, đệ cãi nhau cũng phải chú ý đến tiêu chuẩn cơ bản được không?"
"Lời mù quáng như vậy, chỉ có đệ nói ra được."
"Làm người nói chuyện, phải dựa vào lương lâm!"
"Thật quá đáng, ta không nghe nổi nữa!"
"Nếu không phải đại sư huynh dùng tiền vung tay quá trán, cuộc sống của chúng ta không phải khó khăn thế này."
Lâm Kiến điềm nhiên như không có việc gì, mạnh miệng nói: "Huynh ấy tiêu tiền, thôi được rồi, là chỉ hơi không kiềm chế thôi."
Đệ tử Phục Hy viện cùng lườm y.
Lâm Kiến ưỡn ngực, đứng thẳng tắp không hề bị ảnh hưởng.
Tên da mặt dày này, đúng là do người Phục Hy viện dạy ra.
Đường Trĩ ngồi ăn cơm cùng bàn với họ cũng cảm thấy hơi mất mặt, hắn ta nói: "Các người cãi nhau thì đi trốn chỗ nào đó mà cãi, tại sao phải cãi nhau ở nhà ăn đông đúc thế này?"
Lâm Kiến trừng Đường Trĩ, y nói: "Huynh còn không biết xấu hổ à, nếu không phải huynh nói chuyện đó với ngũ sư tỷ, hai người bọn ta sẽ cãi nhau sao?"
Y cho rằng chuyện Cố Phương thích Hạ Trường Sinh, chỉ có bản thân y và Đường Trĩ biết.
Vậy thì ai truyền chuyện này ra ngoài, không cần nói cũng biết.
"Ta cũng đâu có muốn." Đường Trĩ chột dạ: "Vừa rồi gặp Cố Phương ở nhà ăn, muội ấy hỏi ta, tại sao dạo này ánh mắt đệ nhìn muội ấy là lạ thế nào ấy, lúc đầu ta đã cố nhịn không nói, nhưng mà khả năng miệng lưỡi của Cố Phương thật sự là quá đỉnh."
Cố Phương khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Vậy à? Sao muội cảm thấy muội không dùng kỹ xảo nói chuyện gì, chỉ vừa hỏi là huynh đã khai ra rồi."
Đường Trĩ quay đi, mắt nhìn về phương xa, huýt sáo.
"Dù nam nhân thế giới này chết sạch, chỉ còn lại một mình Hạ Trường Sinh, ta cũng sẽ không thích Hạ Trường Sinh!" Cố Phương khẳng định.
"Các đệ tử xem náo nhiệt ở nhà ăn Phục Hy viện, bỏ phiếu nào." A Nhất ở bên cạnh góp vui: "Nếu nam nhân ở thế giới này chết sạch ngoại trừ Hạ Trường Sinh, các ngươi có muốn hay không."
Mọi người nghe vậy thì nuốt cơm không trôi, biểu cảm của họ khá phức tạp. Có một số người giơ tay lên rồi lại buông xuống, có một số người đè chặt cánh tay không tự chủ được của mình, lòng gào thét nhất định phải kìm lại, có người giơ tay lên, nhưng mà nghĩ lại thì buồn đến khóc lên.
Đây là một hoạt động bỏ phiếu đi vào tâm linh.
Vì lòng người chấn động nên mọi người đã quên mất, nếu nam chết sạch, bọn họ còn có thể chọn nữ mà.
A Nhất thay đổi điều kiện: "Không cần chăm sóc huynh ấy, không cần yêu đương với huynh ấy, không cần phải nghe mấy lời ngụy biện linh ta linh tinh của huynh ấy, chỉ lên giường với huynh ấy thôi, sau đó có thể vỗ mông chạy lấy người."
"Xoạt." Ngay lập tức, hơn phân nửa người giơ tay lên.
A Nhất tiếc hận nói: "Đáng tiếc đại sư huynh có cái miệng!"
Lâm Kiến hừ lạnh.
A Nhất cầm quạt lông phe phẩy, nói lời sâu xa: "So với Cố Phương, ta cảm thấy có một người mà ngươi cần chú ý."
"Đừng nghe lời hắn." Thiên Bất Dư ngồi đối diện với A Nhất, nhìn vẻ mặt hắn ta là đã biết hắn ta muốn chơi xấu: "Dạo gần đây A Nhất quá rảnh rỗi, đang tìm việc vui khắp nơi. Nếu ngươi không muốn bị hắn xem là việc vui thì tốt nhất cứ xem hắn là người câm đi."
"Uầy." A Nhất cười nhìn Thiên Bất Dư: "Đây là một phát hiện cực sốc của ta, thật sự không ai muốn biết à?"
Thiên Bất Dư nhăn nhó.
Hắn ta vô cùng tò mò, nhưng nam nhân trước mặt này, thật sự không phải kẻ tốt lành gì.
"Ngươi muốn nghe không?" A Nhất hỏi Lâm Kiến.
Lâm Kiến mấp máy môi, vẫn không lên tiếng.
"Bọn ta muốn nghe!" Các đệ tử còn lại ủng hộ ngay.
Đám người Phục Hy viện buồn chán không chết các ngươi.
A Nhất cầm quạt lông che nửa khuôn mặt mình, như tên trộm nhìn Thiên Bất Dư.
Thiên Bất Dư: "..."
Không phải ta nói ta không muốn biết rồi à?
"Cây quạt trong tay đại sư huynh, là thứ ban đầu huynh ấy mang đến Phục Hy viện, hơn nữa chưa từng rời khỏi người. Ta nghe huynh ấy nói, cây quạt đó là do bạn huynh ấy tặng. Các ngươi nghĩ lại xem, đại sư huynh là loại người giữ gìn cẩn thận quà của bạn tặng ư?"
"Đại sư huynh có bạn à?" Điều khiến Thiên Bất Dư ngạc nhiên nhất là chuyện này.
"... Đây là câu nói nhảm nhất mà hôm nay ta nghe được."
Thiên Bất Dư không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng là ai nấy đều kinh ngạc.
"Đại sư huynh có mới nới cũ, trang phục mới tinh, nhìn thấy ghét là phải vứt ngay." A Nhất tiếp tục giật dây: "Đại sư huynh như vậy, mấy chục năm chỉ dùng một cây quạt, lại còn bảo dưỡng sửa chữa định kì. Chủ nhân của cây quạt được tặng kia, tuyệt đối không phải là người bình thường."
Thiên Bất Dư cạn lời: "Không phải đại sư huynh nói rồi à? Bạn tặng đó."
Có người kinh ngạc nói: "Thì ra cây quạt trong tay đại sư huynh không phải là vũ khí hả?"
"Chỉ là một cây quạt bình thường thôi." A Nhất nói: "Nhưng đại sư huynh bỏ không ít công sức trên cây quạt kia, cho nên nó mới có thể so với vũ khí."
Thấy Lâm Kiến bắt đầu suy nghĩ sâu xa, Thiên Bất Dư hỏi A Nhất: "Dạo gần đây ngươi buồn chán quá đúng không?"
Bộ dạng gấp gáp tìm việc vui của A Nhất quá rõ ràng.
"Hơi hơi." A Nhất thừa nhận.
"Ngươi đừng để ý đến hắn." Thiên Bất Dư xua tay, hắn ta quá hiểu A Nhất, dưới thao tác của người này, đen cũng biến thành trắng.
"Đương nhiên ta không cho rằng trong lòng đại sư huynh có người đặc biệt nào đó." Lâm Kiến nói.
Thiên Bất Dư thở phào nhẹ nhõm.
A Nhất vô cùng thất vọng.
Hắn ta đổ thêm dầu vào lửa thất bại rồi sao?
"Nhưng cây quạt kia của huynh ấy, rốt cuộc là của ai tặng vậy?" Lâm Kiến cũng tò mò.
A Nhất nghe vậy thì mừng rơn, Thiên Bất Dư trợn trắng mắt.
"Không phải đã nói, là bạn rồi hả?" Vẫn có người lệch đường.
Lâm Kiến đẩy mặt người kia ra.
"Ta có một ý nghĩ." A Nhất nói.
"Đừng nói." Thiên Bất Dư không lạc quan: "Nhỡ đâu đại sư huynh giết rồi chôn ngươi, ngươi nói năm sau ta thắp nhang cho ngươi, hay là không thắp?"
Lâm Kiến nói cho Thiên Bất Dư an tâm: "Ta nghe thử thôi, sẽ không hoàn toàn làm theo lời A Nhất sư huynh nói đâu."
Thiên Bất Dư tin cái đầu quỷ nhà ngươi ấy.
"Cây quạt của đại sư huynh, hẳn là các ngươi đã từng chú ý, nó có viết chữ, theo ta thì hẳn là có ký tên. Chỉ cần các ngươi lấy được cây quạt của đại sư huynh, nhìn chữ và tên trên đó, chắc là sẽ có thu hoạch."
Lời vừa dứt, mọi người im thin thít.
"Vậy mà ngươi muốn lấy đồ từ trong tay đại sư huynh, đúng là nói chuyện viển vông."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Nói chuyện viển vông à? Không hẳn." A Nhất không từ bỏ: "Đại sư huynh cũng không phải là người cẩn thận gì."
"Hiểu rồi." Đường Trĩ cũng hưng phấn: "Triển!"
Cả đám ủng hộ cả tay lẫn chân.
Xem ra bọn họ đúng là buồn chán quá lâu rồi.
Thiên Bất Dư nhìn khuôn mặt cười đến rạng rỡ của A Nhất, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình nên trốn sớm đi cho lành.
Phải làm thế nào mới có thể lấy được cây quạt trong tay Hạ Trường Sinh?
Mọi người trầm tư suy nghĩ.
Lúc bọn họ đang nghĩ nát óc, tiếng mở quạt xếp quen thuộc vang lên.
Tất cả giật thót.
"Trưa nay ăn gì vậy?" Hạ Trường Sinh đến rồi.
Đầu bếp nghe giọng của hắn thôi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Hôm nay ta muốn ăn vi cá, sau đó cho một đĩa gà hạt dẻ và cải xanh là được." Hạ Trường Sinh yêu cầu.
Đầu bếp không nói tiếng nào, lấy ra một cái bảng được làm riêng để ứng phó với Hạ Trường Sinh.
"Đừng gọi món không có trên thực đơn." Ngày nào đầu bếp cũng nói câu này với hắn, người đã ngán ngẩm.
"Vi cá hoặc là gà hạt dẻ, dù sao ngươi cũng phải làm cho ta hài lòng, không thì ngươi làm đầu bếp gì chứ." Hạ Trường Sinh khinh bỉ hắn ta.
Đầu bếp: "..."
Hạ Trường Sinh vẫn ổn, còn có thể nói được.
"Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, chút nữa ta bưng món ăn lên." Đầu bếp thỏa hiệp.
Hạ Trường Sinh nghe vậy thì phe phẩy quạt quay người đi. Ngay lúc quay người, hắn phát hiện ra một việc.
"Tại sao các ngươi đều nhìn ta vậy?" Hạ Trường Sinh khó hiểu hỏi.
"Không có mà, chúng ta có nhìn huynh đâu?" Có người chột dạ quay đi.
"Đại sư huynh, huynh thật sự tự luyến quá rồi." Có người ra đòn phủ đầu.
Có người cố ý nhìn thẳng cây quạt trong tay hắn, định xem chữ viết trên đó. Đáng tiếc chữ quá nhỏ, nhìn đến hoa mắt cũng không thấy rõ.
"Đại sư huynh, huynh mới đến nhà ăn nhỉ, có muốn ngồi chung không?" Có người mời Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại, cảnh giác nhìn bọn họ, hắn nói: "Có gì đó là lạ, trước đây không ai muốn ngồi ăn cơm cùng với ta hết."
"Ai lại không muốn ăn cơm cùng với mỹ nhân đại sư huynh chứ!" Bọn họ nịnh hót.
Hạ Trường Sinh cười khẩy: "Hờ."
"Đến đây đến đây nào." Bọn họ nở nụ cười nịnh nọt.
Hạ Trường Sinh quét mắt nhìn, thấy Lâm Kiến đang ngồi một bên. Hắn khẽ ho mấy tiếng, cầm cây quạt đi đến chỗ Lâm Kiến ngồi.
Ngay lúc Hạ Trường Sinh đi đến đích, vừa khéo bên cạnh có người bưng đĩa lên, gã đón Hạ Trường Sinh, đột nhiên trượt chân một cái, người đổ về phía trước, cái đĩa chứa nước bị lật úp, mục tiêu nhắm thẳng vào cây quạt của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đảo mắt.
Mọi người chuẩn bị xem hắn gặp nạn.
"Rầm!"
Trong nháy mắt.
Mọi người hoàn toàn không nhìn rõ động tác, Hạ Trường Sinh đã lướt qua.
Người cố ý ngã đụng vào người ngồi đối diện, người chơi xấu và người vô tội cùng ngã, đầu bị đập xuống, đau đến hét lên.
"Quá nguy hiểm, đi đứng cẩn thận." Hạ Trường Sinh giật mình.
Vừa nãy suýt chút nữa là đụng vào y phục của hắn.
Mọi người: "..."
Khi nhân vật mục tiêu là Hạ Trường Sinh, dù là muốn làm gì thì độ khó đều tăng gấp mấy trăm lần.
Hạ Trường Sinh đi đến cạnh Lâm Kiến, ho khan một tiếng, ra dáng ra vẻ mà ngồi xuống.
Điều may mắn nhất với mọi người chính là, may mà Hạ Trường Sinh phản ứng chậm chạp.
"Đại sư huynh, vậy mà huynh lại ra đây ăn cơm." Đường Trĩ chột dạ, vừa mở miệng là một câu vô nghĩa trời long đất lở.
"Đến giờ cơm không ra ăn cơm, ta tích cốc à?" Hôm nay kĩ năng độc miệng của Hạ Trường Sinh được phát huy tối đa.
Đường Trĩ ngậm miệng.
Vào lúc này, đầu bếp bưng gà hạt dẻ lên.
"Đại sư huynh, huynh ăn cơm đi, muội cầm đồ giúp huynh." Cố Phương đẩy cơm và đồ ăn đến cho hắn, tiếp đó nàng giơ hai tay ra, muốn nhận cây quạt trong tay hắn.
"Ngoan." Hạ Trường Sinh nói, sau đó gấp quạt lại rồi tiện tay giắt vào đai lưng.
Cố Phương: "..."
Hạ Trường Sinh đưa đũa cho Cố Phương, ra lệnh: "Chần nước nóng giúp ta, sau đó dùng khăn sạch lau khô nước rồi đưa lại cho ta."
Đây gọi là trộm gà không được còn mất cả nắm thóc.
Có người cười trộm.
Hạ Trường Sinh nghe được tiếng cười thì nhíu mày, sau đó quay ngoắt lại.
Người cười trộm bị bắt tại trận.
"Ngươi cười cái gì?" Hạ Trường Sinh khó chịu.
"Đại sư huynh, đại sư huynh." Vì tránh không rút dây động rừng, Đường Trĩ đứng ra: "Chắc là hắn đang nghĩ đến chuyện vui."
"Đúng đúng đúng, đệ nghĩ đến chuyện vui." Người cười trộm xuôi theo Đường Trĩ.
"Chuyện gì mà vui đến vậy, kể nghe đi, cho ta vui một chút." Hạ Trường Sinh hỏi đến cùng.
Người nói chuyện lại là Đường Trĩ, hắn ta nói: "Vợ nhà hắn sinh con rồi."
Hạ Trường Sinh: "..."
Đường Trĩ nói cái rắm gì thế.
"Đại sư huynh, đũa rửa xong rồi, lau khô rồi, huynh nhanh ăn cơm đi, không là đồ ăn nguội đó." Cố Phương lập tức đưa đũa cho hắn.
Hạ Trường Sinh nghi ngờ nhìn Cố Phương một lát, nói: "Hôm nay ngươi rất lạ."
Bình thường Cố Phương đâu nghe lời như vậy, bảo nàng làm gì là làm đó.
Cố Phương tránh ánh mắt của Hạ Trường Sinh, bĩu môi nhìn trần nhà.
Hừ hừ.
"Thôi vậy." Hạ Trường Sinh không truy cứu nữa.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Trường Sinh bắt đầu ăn cơm, lúc hắn ăn cơm mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn. So với nhìn chằm chằm hắn thì nói chính xác hơn là, nhìn chằm chằm vào cây quạt ở thắt lưng hắn.
Rốt cuộc phải thế nào mới lấy được cây quạt trong tay Hạ Trường Sinh chứ?
Mọi người bất giác xem chuyện này thành cuộc thi.
Hạ Trường Sinh cảm nhận được tầm mắt của mọi người, hắn ngẩng đầu lên.
Lâm Kiến đang cười tủm tỉm nhìn hắn ăn cơm.
"Tiểu dâm trùng." Hạ Trường Sinh mắng y.
"Ta làm gì chứ? Lâm Kiến cảm thấy oan uổng.
"Không cho phép nhìn chằm chằm ta ăn cơm." Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến không phản bác được, huynh không thấy đang có rất nhiều người nhìn huynh à, sao chỉ cấm mình y?
Ăn cơm xong, Hạ Trường Sinh khoan thai rời đi.
Hắn vừa đi, mọi người chụm lại bàn bạc.
"Khó làm nha."
"Nếu đối tượng là đại sư huynh thì cái gì cũng khó giải quyết."
"Nhưng chúng ta là người của Phục Hy viện, tinh thần của Phục Hy viện là gì?"
"Tinh thần của Phục Hy viện, chúng ta có thứ này hả? Ờ... Cố gắng không chơi chết người?"
"Là vượt khó tiến lên!"
"Ngươi xạo quá! Phục Hy viện hoàn toàn không có tinh thần này!"
Nói một hồi sau, có mấy đệ tử bất đồng ý kiến vật lộn nhau.
Bọn họ nói không sai, Hạ Trường Sinh quá khó giải quyết.
Buổi chiều, Hạ Trường Sinh ngủ dậy không có việc gì làm, hắn mở cửa sổ ra, ngáp một cái ngắm hoa.
"Đại sư huynh!" Hai người ở dưới cửa sổ nhảy lên.
Hạ Trường Sinh giật mình đến ngáp cũng chẳng xong: "Cái ngươi ở đây làm gì?"
Ngạo Trúc và Cúc Bạch Thanh nói: "Bọn ta sợ đại sư huynh buồn chán, nên ở đây chờ huynh bảo bọn ta đến diễn kịch."
"Không phải bình thường các ngươi không muốn đến à?" Hạ Trường Sinh hỏi.
"Đại sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, bọn ta vẫn luôn sẵn lòng phục vụ huynh mà." Ngạo Trúc nói.
Mặt Hạ Trường Sinh mờ mịt, xác nhận thêm lần nữa với họ: "Phải không đó?"
"Phải mà, phải mà." Hai người gật đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Vậy được rồi, các ngươi vào đi." Hạ Trường Sinh nhường chỗ.
"Không, đại sư huynh, huynh ra đi, bọn ta chuẩn bị chỗ cho huynh ở ngoài rồi." Cúc Bạch Thanh nói.
Kế hoạch đầu tiên của họ là dụ Hạ Trường Sinh ra ngoài, tình huống tốt nhất là hắn không cầm quạt theo, để cây quạt trong phòng, người ẩn nấp của họ có thể đi vào, lấy cây quạt kia đi nghiên cứu.
Dù Hạ Trường Sinh cảm thấy bọn họ vô cùng kì lạ, nhưng vẫn đi ra, lúc đi hắn thuận tay cầm cây quạt trên bàn theo.
Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc hoàn toàn thất vọng, kế hoạch đầu tiên thất bại.
Hạ Trường Sinh đi ra ngoài mới phát hiện ra, trong viện của hắn không chỉ có Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc, mà Cố Phương, Lâm Kiến và Đường Trĩ cũng có mặt.
"Đại sư huynh, ngồi đi." Đường Trĩ đã sớm chuyển chiếc ghế quý phi mà Hạ Trường Sinh thích ngồi đến, lau sạch sẽ, lại còn dựng đồ che nắng lên.
Hạ Trường Sinh yên tâm thoải mái ngồi xuống.
"Đại sư huynh, đệ quạt giúp huynh, đưa cây quạt cho đệ mượn." Đường Trĩ nịnh nọt ra mặt.
"Đồ ngươi chạm vào, ta còn dùng được à?" Hạ Trường Sinh nói với hắn ta: "Tự đi tìm quạt đến quạt cho ta."
Kế hoạch thứ hai thất bại như vậy.
Đường Trĩ ở một bên quạt gió cho Hạ Trường Sinh, Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc ở một bên hát hí khúc cho hắn xem.
Gió mát hiu hiu, Hạ Trường Sinh chưa tỉnh ngủ hẳn nghe tiếng hát ê a chợt hơi buồn ngủ. Hắn đặt cây quạt cạnh mông, hai tay đặt lên bụng, bộ dạng có thể ngủ bất cứ lúc nào.
"Đại sư huynh, ăn cái gì đi." Cố Phương ngồi xổm xuống, dùng bát đá chứa thứ gì đó đưa đến trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh mơ mơ màng màng, hắn vươn tay ra, muốn lấy thứ gì đó.
Kết quả, tay trở nên dính dính.
Hạ Trường Sinh lập tức tỉnh dậy.
"Đại sư huynh, là canh hạt sen." Cố Phương nói cho hắn biết.
"Tại sao không đưa thìa cho ta, để ta chạm thẳng vào, Cố Phương, có phải ngươi muốn chết không?" Hạ Trường Sinh giận dữ, sau đó cuống cuồng nhìn tay mình.
Gớm quá.
Cứu mạng.
"Đại sư huynh! Nhanh đi rửa tay! Giếng nước kế bên kìa!" Đường Trĩ chỉ ra ngoài viện hét lớn, khiến Hạ Trường Sinh nhanh đứng lên.
Hạ Trường Sinh sầm mặt, trừng mắt nhìn bốn người.
Cố Phương, Đường Trĩ, Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc cảm thấy cái mông mình siết chặt.
Nháy mắt sau đó, Hạ Trường Sinh đánh ra một đạo công kích, đánh bay bốn người họ ra khỏi viện của hắn. Bốn người bay ra ngoài rồi rơi xuống, cái mông sắp nở hoa.
"Lâm Kiến, Lâm Kiến." Hạ Trường Sinh ra sức kêu tên người duy nhất còn lại.
Từ khi nghe kế hoạch của bốn người họ, Lâm Kiến đã cảm thấy vô cùng làm quá. Bây giờ thấy họ thất bại, y hoàn toàn chẳng thấy kinh ngạc.
Nhưng bốn người đó thật sự là hại y rồi.
"Lâm Kiến, mau đến đây, ống tay áo phải của ta sắp bị bẩn rồi, y phục của ta mới từ chân núi đưa lên hôm trước, ta không muốn vứt đi, cứu ta hu hu hu." Hạ Trường Sinh sắp sụp đổ đến nơi.
"Đến ngay đến ngay." Lâm Kiến bất đắc dĩ chạy qua, nhân tiện phàn nàn: "Tay kia của huynh rõ ràng có thể cử động mà."
"Ta bảo ngươi đến thì ngươi đến đi!" Hạ Trường Sinh nổi đóa.
Lâm Kiến chạy đến, ngồi xổm bên cạnh Hạ Trường Sinh, cẩn thận xắn tay áo của hắn lên trước, tránh bị dính bẩn.
Thật ra cũng không dính nhiều, chỉ có một phần đầu ngón tay mà thôi.
"Khăn tay đâu?" Hạ Trường Sinh lã chã chực khóc.
"Hôm nay ta không mang khăn tay." Lâm Kiến dùng hai tay nắm lấy cổ tay hắn, ngăn hắn đụng lung tung lúc tinh thần đang bấn loạn, làm bẩn y phục của mình.
"Vậy ngươi đi lấy nhanh đi."
Vẻ mặt Lâm Kiến bất đắc dĩ, y nói: "Ta sợ ta buông tay ra, huynh lại làm này làm kia."
Nếu y đi, khi quay lại thì sẽ phải đối phó với một Hạ Trường Sinh phiền phức gấp trăm lần hiện tại.
Lâm Kiến nắm cổ tay hắn, khống chế được động tác của hắn rồi y đưa mặt đến gần.
Hạ Trường Sinh chưa biết y muốn làm gì thì phát hiện ra ngón tay mình ẩm ướt.
Lâm Kiến ngậm ngón tay cái của hắn.
Hạ Trường Sinh nghẹn họng nhìn trân trối, Lâm Kiến ngậm từng ngón tay của hắn. Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến còn ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Đôi mắt với hai tròng khác màu, đen như màn đêm thăm thẳm, vàng như tấm lụa được rải ánh nắng.
Hạ Trường Sinh trợn tròn mắt.
“Huynh động tâm à?” Lâm Kiến cười.
"Không..." Hạ Trường Sinh cứng miệng theo bản năng: "Ta đang nghĩ nên mắng ngươi thế nào cho hay."
"Được rồi, bây giờ tay không có gì cả, huynh giữ yên tư thế này, ta đi lấy nước và khăn tay đến." Lâm Kiến nói lại chuyện này.
Hạ Trường Sinh nghe vậy thì thật sự không nhúc nhích, mãi đến khi Lâm Kiến quay lại.
Lâm Kiến rửa tay cho hắn, tiện thể dùng khăn lau khô nước.
"Ngươi có cảm thấy hôm nay đệ tử Phục Hy viện có hơi lạ không?" Hạ Trường Sinh hỏi.
Lâm Kiến liếc nhanh cây quạt bị hắn chặn lại, nói vô cùng tự nhiên: "Đệ tử của Phục Hy viện, ngày nào cũng vô cùng kì lạ."
"Nói cũng đúng." Hạ Trường Sinh đồng ý.
Lâm Kiến buông tay hắn ra.
"Tại sao ngươi muốn liếm ta?" Hạ Trường Sinh hỏi y.
"Không phải huynh bảo ta làm chó con của huynh sao? Chó con liếm chủ nhân, sao thế?" Lâm Kiến hỏi lại.
Tuy Hạ Trường Sinh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lời trước đây hình như là do mình nói.
Lâm Kiến ngồi trên bậc thềm cạnh ghế dựa của hắn, tròng mắt đảo tới đảo lui.
Nói thật, nhân lúc bây giờ vì tay bẩn mà Hạ Trường Sinh trở nên suy sụp, lén lấy cây quạt đi là đơn giản nhất.
Nhiều năm trôi qua, tay nghề của Lâm Kiến cũng không bị mai một, trộm ít đồ vẫn rất dễ dàng.
Ngay khi Lâm Kiến chuẩn bị ra tay, Hạ Trường Sinh đột nhiên hơi nhổm người dậy, hắn dựa về bên phía Lâm Kiến, rời khỏi chỗ được che nắng, cái bóng hắn che nửa người trên của Lâm Kiến.
Lâm Kiến cho là âm mưu của mình bị phát hiện, sắp bị đánh đến nơi.
Hạ Trường Sinh choàng một tay lên vai y, hạ cổ tay xuống, kéo Lâm Kiến đến rồi sấn đến gần.
Hạ Trường Sinh hôn lên bờ môi y.
Đầu óc Lâm Kiến lập tức trống rỗng.
"Không phải ngươi nói muốn liếm ta sao?" Hạ Trường Sinh hơi buông ra, hắn hỏi Lâm Kiến: "Sao lại không làm gì?"
Hôn nhau với Lâm Kiến vẫn rất thoải mái.
Lâm Kiến lập tức vươn tay, ôm lấy cổ Hạ Trường Sinh kéo hắn đến bên mình.
Người mất trí là y mới đúng.
Vì chỉ lo nắm lấy cơ hội chiếm hời của Hạ Trường Sinh nên Lâm Kiến đã quên bẵng mục đích đến đây của mình.
Một lát sau.
Hạ Trường Sinh cầm quạt ngâm nga, vạt áo phấp phới khoan thai rời đi.
Lâm Kiến ở lại, cúi đầu vịn trán.
Y vốn nên ân hận, nhưng mà ngẫm lại, hình như chẳng có gì phải hối hận.
Sau đó, mọi người tập hợp với nhau, đề tài vẫn là đại sư huynh quá khó giải quyết.
Lâm Kiến rất có cảm xúc, hai tay y nắm chặt, lỗ tai đỏ ửng.
"Thật sự quá khó giải quyết!"
...
Vở kịch nhỏ:
Đệ tử Phục Hy viện: Đại sư huynh quá khó giải quyết!
Lâm Kiến: Đại sư huynh quá khó giải quyết!
A Nhất: Sao ta cảm thấy giọng điệu của các ngươi không giống nhau mấy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]