🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Luyện người? Là có ý gì?” Hạ Trường Sinh vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Kiến.

Trước mắt Lâm Kiến toàn một màu đen, xung quanh hai tròng mắt toàn là tơ máu, y ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh, đôi mắt sắp khép lại.

“Nói hết cho ta rồi hãy ngủ tiếp.” Hạ Trường Sinh không hề do dự vươn tay vỗ lên mặt y một cái, ý đồ khiến y tỉnh táo lại.

Có lẽ vì lực tay quá nhẹ nhàng cho nên cái vỗ này không có tác dụng gì với Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh lại giơ tay nhéo mạnh lên mặt y một cái nữa.

Lâm Kiến đau đến trực tiếp vỗ lên tay Hạ Trường Sinh.

“Nói hết cho ta rồi hẵng ngủ.” Hạ Trường Sinh nói.

“Cách luyện đan mà chúng ta biết.” Lâm Kiến dùng phương thức đơn giản nhất để giải thích: “Là lấy tinh hoa và tinh nguyên ra, sau đó ngưng tụ thành Kim Đan. Trận pháp này chính là trận pháp dùng khi luyện đan, chỉ là gã đã thay đổi một chút, đổi nguyên liệu trong đó thành… người.”

Hạ Trường Sinh khiếp sợ ngẩng phắt đầu nhìn trận pháp trong tháp.

Nói xong, Lâm Kiến đã ngã xuống mặt đất.

“Này.” Hạ Trường Sinh thò tay, đẩy đẩy bả vai Lâm Kiến.

Lâm Kiến không có một chút phản ứng nào.

Nói thật, lúc này chính là cơ hội tốt để giết người rồi hủy thi diệt tích.

Nếu Lâm Kiến chết rồi, hắn đây sẽ không cần thực hiện lời hứa nữa.

Cảm nhận được sát ý của hắn, bốn người giấy cùng nhau chui ra, làm một động tác mài đao giữa hư không.

Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn chúng nó, gật gật đầu.

Giơ tay chém xuống, chuyện đơn giản cỡ nào chứ.

Bầu trời tờ mờ sáng, trên đường còn chưa có nhiều người lắm.

Phần lớn những người rời giường vào lúc này đều là người bán rong chuẩn bị làm ăn. Bọn họ đang bắt đầu cho một ngày mới bận rộn, chợt phát hiện từ phía xa của con phố có người đang đi đến.

Bước chân người đến vững vàng.

Thời gian hiện tại quá sớm, nếu có người đi lại bên ngoài thì đúng là chuyện quá hiếm thấy, cho nên người rảnh rỗi đều ghé mắt nhìn sang.

Hạ Trường Sinh cõng Lâm Kiến đã hôn mê đi về hướng khách điếm.

Thật đáng tiếc, tên tiểu quỷ này vẫn còn sống.

Hạ Trường Sinh cõng Lâm Kiến về khách điếm, sau đó thả y lên giường.

Tiếp đó, bản thân lập tức đi làm chuyện đã nghĩ cả đêm, rửa mặt.

Trong suốt quá trình Hạ Trường Sinh tắm rửa, thay y phục, sửa sang lại tóc, vào lúc hắn đang chỉnh lại tóc thì Đường Trĩ đến.

“Đại sư huynh, luận đàn Vạn Pháp đã bắt đầu.” Đường Trĩ nói: “Bởi vì huynh và Lâm Kiến vẫn luôn không có động tĩnh gì, đệ còn tưởng là hai người đang làm chuyện không thể quấy rầy gì, cho nên một mình đệ đi xem nghi thức khai mạc. Đệ không nhìn thấy Thạch Đông Lâm và vị mỹ nhân bé nhỏ kia ở hiện trường. Huynh có muốn đi xem không?”

“Ta đi.” Hạ Trường Sinh hỏi: “Cố Phương đâu?”

“Cố Phương không có hứng thú, nhưng còn tiếp tục ở lại, nói không chừng cũng sẽ chạm mặt bọn họ.”

“Ngươi cố hết sức theo bên cạnh Cố Phương.” Hạ Trường Sinh cho ý kiến.

Đường Trĩ khoanh tay ôm ngực, nhìn hắn đầy khó hiểu.

“Tối hôm qua ta và Lâm Kiến đi dò xét thử năm tòa tháp trong thành, Lâm Kiến nói trong tháp có trận pháp dùng để luyện người. Ta đoán chỉ sợ thành An Tây Nhị Sử này sẽ biến thành tòa thành trống tiếp theo.” Hạ Trường Sinh nói: “Bên phía thành chủ là không định để ý đến chúng ta, hiện tại bắt đầu sơ tán người đi, hẳn là cũng không có ai chịu nghe chúng ta. Bởi vì những kẻ ngu dốt đó, đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta có thể cần các ngươi hỗ trợ. Đương nhiên cũng có thể không cần, đồng thời, để tránh cho các ngươi chịu tổn hại, hai người các ngươi cố hết sức luôn đi với nhau. Ta nhìn ra được, Thạch Đông Lâm không muốn làm tổn thương các ngươi.”

“Vậy huynh và Lâm Kiến thì sao?” Đường Trĩ cũng không yên tâm.

“Ta cần Lâm Kiến cho nên hắn cần phải ở bên cạnh ta.” Hạ Trường Sinh có tính toán: “Có ta ở đây, hắn sẽ không có chuyện gì.”

“Khụ khụ.” Thật ra Đường Trĩ vẫn còn một việc muốn nói.

“Cổ họng ngươi không thoải mái?” Hạ Trường Sinh hỏi hắn ta.

“Đại sư huynh, huynh đúng là không để người ta nói được lời nào.” Đường Trĩ càu nhàu một câu, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra trước tiên đệ muốn biểu đạt là, đệ không có hứng thú gì đối với hung thú cả, cũng không thèm để ý.”

Nghe đến hung thú hắn ta nhắc, Hạ Trường Sinh lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Đường Trĩ.

Trong mắt có sát khí.

“Nhưng mà đệ muốn xác nhận một việc với đại sư huynh.” Đường Trĩ to gan ham học.

“Nói đi.”

Đường Trĩ nhìn Hạ Trường Sinh, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

Hạ Trường Sinh hơi nghiêng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng chớp một cái, tóc đen mượt mà bay lên.

“Khụ khụ, là thế này, tình huống của Thạch Đông Lâm là thế nào thì chúng ta đều biết rồi.” Đường Trĩ chậm rì rì tường thuật, sau đó hỏi: “Gã nói huynh cũng là như vậy”

Hạ Trường Sinh hơi ngẩn ra, hắn hỏi: “Là ngươi biểu đạt không rõ ràng hay là ta hiểu không đúng chỗ?”

“Ý của gã là, huynh và gã giống nhau, cùng làm giao dịch với hung thú, cho hung thú thuê thân thể của mình, cuối cùng đồng ý cho hung thú cắn nuốt bản thân, để nó dùng thân thể huynh làm vật chứa sống trên thế gian này.” Đường Trĩ thấy Hạ Trường Sinh đần như vậy, dứt khoát nói toạc mọi chuyện ra luôn.

Hạ Trường Sinh bày vẻ mặt vô tội mà sờ sờ mặt mình.

Hắn sợ vừa rồi Đường Trĩ nói chuyện quá kích động, nước bọt văng cả lên mặt hắn.

“À, hóa ra là gã nghĩ như vậy.” Hạ Trường Sinh hiểu ra, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Suýt nữa thì Đường Trĩ bị sự chậm hiểu của hắn dọa sợ.

“Yên tâm đi.” Hạ Trường Sinh an ủi Đường Trĩ: “Ta không mất tư cách như gã đâu.”

Đường Trĩ biết Hạ Trường Sinh sẽ không tùy tiện nói dối, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện ta làm còn quá đáng hơn nhiều so với gã.” Hạ Trường Sinh bổ sung.

Đường Trĩ nghe vậy suýt thì tắc thở.

“Ngươi còn có vấn đề gì không?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Hết rồi, sự thành khẩn thẳng thắn của huynh đã thành công khiến đầu đệ trống rỗng rồi.” Đường Trĩ không còn gì để nói.

Hạ Trường Sinh cười.

Đường Trĩ đột nhiên sinh nghi: “Đại sư huynh, không phải là huynh đang cố ý chơi đệ đấy chứ.”

“Ta là loại người này sao?” Hạ Trường Sinh khinh thường.

“Đại sư huynh…” Đường Trĩ đổi sang một cách nói khác: “Huynh biết nói dối không?”

“Tuy là ta biết nói dối nhưng lúc này đúng là không lừa ngươi.” Hạ Trường Sinh mở quạt, che đi nửa khuôn mặt của mình.

“Tự huynh hiểu trong lòng là được rồi, đệ sẽ chăm sóc Cố Phương.” Đường Trĩ gật đầu.

“Thật ra ta cũng có một chuyện muốn nói với ngươi.” Hạ Trường Sinh.

Đường Trĩ nhìn về phía hắn.

Hạ Trường Sinh lấy một quyển sách từ trong ngực ra, trả cho Đường Trĩ: “Ngươi đã là một ông già rồi còn xem thứ kích thích thế này, sẽ bị trúng gió vì kích động quá mức đấy.”

Nhìn thấy cuốn sách Hạ Trường Sinh lấy ra, vẻ mặt Đường Trĩ hoảng loạn, vội đoạt lại rồi còn giấu vào trong ngực, sau đó đỏ mặt lên án Hạ Trường Sinh: “Đại sư huynh! Huynh đây là xâm phạm quyền riêng tư của đệ!”

Hạ Trường Sinh khinh bỉ nhìn hắn ta.

Đường Trĩ luống cuống tay chân giấu sách vào trong ngực áo, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc huynh đã xem bao nhiêu?”

“Bao nhiêu à? Toàn bộ.”

“A!” Đường Trĩ ôm đầu gào lên, tông cửa xông ra.

Vào buổi sáng, Hạ Trường Sinh đi dạo một vòng ở luận đàn Vạn Pháp.

Người tham dự luận đàn Vạn Pháp đông đảo, tất cả những ai muốn tham gia biện luận và tham khảo đều sẽ ngồi ở một nơi gọi là Cầu Chân đàn. Bọn họ ngồi ngay ngắn, trình bày hiểu biết và nghi vấn của bản thân về một số vấn đề. Cuối cùng, người thắng sẽ được Cầu Chân đàn thừa nhận, nơi ngồi sẽ nở ra một đóa hoa sen, nâng người thắng lên trên một khoảng cách. Mà kẻ thất bại thì chỉ có thể ngồi tại chỗ, ngửa đầu ngắm nhìn người chiến thắng.

Hạ Trường Sinh đã từng cảm thấy thiết kế này thật đần độn.

Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn đang nghĩ như vậy.

Hơn nữa chủ đề tranh luận vẫn ngốc không khác trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh thấy được một điểm sáng duy nhất tại hiện trường.

Thời điểm hắn đến vừa khéo gặp phải một tu chân giả mặc y phục màu đen, đội kim quan, nghe nói tên gã là Vu Di, không biết nhảy từ đâu ra.

Vấn đề gã đưa ra là: “Nếu ngươi quay về quá khứ, trước khi cha ngươi được sinh ra thì giết chết ông bà nội ngươi. Nếu ngươi thành công, không còn ông bà nội cũng sẽ không còn cha ngươi, như vậy cũng sẽ không có ngươi. Nếu ngươi không tồn tại, vậy có tồn tại chuyện đi giết ông bà nội của ngươi không?”

Đối với những tu chân giả cấp thấp có mặt tại hiện trường thì vấn đề này của gã đúng là đòn đánh chí mạng.

Người ngồi đối diện với gã trên Cầu Chân đàn hơi sủng sốt.

Gã lại hỏi: “Nếu vì để giữ cho thế gian này bình an vô sự, ta có thể giết chết một người không? Nhưng mà ta không chỉ muốn giết hắn một lần mà là ngàn ngàn vạn vạn lần thì sao? Như vậy có tương đương với việc ta đã giết ngàn ngàn vạn vạn người không? Việc ta làm vẫn là đồng giá sao?”

Vấn đề của gã là về thời gian, về nhân duyên với người nào đó.

Không ai có thể trả lời được vấn đề của gã.

Đài hoa sen gã đang ngồi dâng lên, thắng được trận tỷ thí lần này.

Vu Di cũng không vui vẻ vì điều này, gã thở dài một hơi, trực tiếp nhảy từ trên đài sen giữa không trung xuống, cầm lấy kiếm của mình.

“Nếu nơi đây không có đáp án ta muốn, ta đây không ở lại nữa.” Gã làm một lễ: “Tại hạ còn có việc quan trọng phải làm, cáo từ.”

Thời điểm gã rời đi trùng hợp đi lướt qua Hạ Trường Sinh.

Như cảm giác được điều gì, Vu Di đột nhiên quay đầu lại, mắt đối mắt với Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh gật đầu xem như chào hỏi, Vu Di hơi hơi mỉm cười.

Sau đó, Vu Di đi vào trong đám người, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.

Người này không phải dân bản xứ.

Gã đi đến nơi đây có lẽ là để có được đáp án của vấn đề gì đó, đáng tiếc gã đã đánh giá cao nơi này.

Hạ Trường Sinh tiếp tục đi dạo, sau khi vị khách không mời mà đến kia rời đi, vấn đề trên Cầu Chân đàn cuối cùng cũng đã khôi phục lại tiêu chuẩn như bình thường.

Có một số người đang thảo luận xem là gà có trước hay là trứng có trước, tu chân là ngộ đạo trước hay là tu đạo trước, hoặc là sau khi tu đạo mới ngộ đạo.

Hạ Trường Sinh đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng Thạch Đông Lâm.

Gã không định xuất hiện ở nơi này sao?

Hạ Trường Sinh rời khỏi luận đàn Vạn Pháp, đi đến dưới năm tòa tháp.

Mỗi tòa tháp đều có cấu tạo giống nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là trong mỗi tòa tháp đều có trận pháp.

Năm tòa tháp vẫn chưa có động tĩnh gì.

Người giấy đi theo dõi nhóm người Thạch Đông Lâm không lấy được tin tức gì, chỉ dẫn đường cho hắn đến chỗ năm tòa tháp này. Thật ra người giấy đi theo dõi thành chủ cũng đã trở lại từ sớm, nó cũng không thu hoạch được gì.

Nếu muốn có được tin tức sâu hơn chỉ có thể xem bước tiếp theo Thạch Đông Lâm muốn làm gì.

Sau khi tuần tra một lần, thời gian đã đến giữa trưa, Hạ Trường Sinh ngẫm nghĩ, hắn quyết định trở về khách điếm.

Khi Hạ Trường Sinh trở về thì Lâm Kiến đã rời giường rồi.

Nhìn vẻ mặt Lâm Kiến như bị thận hư, Cố Phương và Đường Trĩ gọi cho y hẳn một bàn đồ ăn, để y ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể.

“Đại sư huynh cũng không biết săn sóc quá rồi.”

“Đúng thế, đúng thế.”

Lâm Kiến chết lặng ăn đồ ăn.

Y thật sự vừa đói vừa buồn ngủ.

“Các ngươi đang đặt điều về ta, còn bị ta bắt được.” Hạ Trường Sinh âm trầm khủng bố.

“Huynh đã về hả, luận đàn Vạn Pháp chơi vui không?” Cố Phương hỏi Hạ Trường Sinh.

“Chơi cũng vui, một đám người tranh cãi xem gà có trước hay trứng có trước, trình độ phát huy rất ổn định.” Tháo kiếm xuống, Hạ Trường Sinh ngồi vào vị trí còn trống.

“Đại… đại sư huynh, ta làm được…” Trong miệng Lâm Kiến nhét cơm, mắt chứa lệ nóng nhìn về phía Hạ Trường Sinh tranh công.

Hạ Trường Sinh nói: “À.”

“Ta đã mất nửa cái mạng rồi, huynh đừng có nói là huynh lật lọng đấy.” Lâm Kiến đã mệt đến choáng váng.

“Một lời đã nói.” Hạ Trường Sinh.

“Tứ mã nan truy.”

“Ăn tiếp đi.” Ánh mắt Hạ Trường Sinh nhìn y đầy ghét bỏ.

“Luận đàn Vạn Pháp sẽ kéo dài ba ngày.” Đường Trĩ nhìn vẻ mặt của Hạ Trường Sinh là biết chuyến này hắn ra ngoài đã không thu được tin tức gì.

Hạ Trường Sinh thở dài.

Nếu thật sự không xảy ra chuyện gì, như vậy cũng rất tốt.

Lâm Kiến vừa nhai cơm vừa giương mắt nhìn Hạ Trường Sinh.

Buổi chiều, Hạ Trường Sinh cũng đi xem một lượt.

Hắn không lên Cầu Chân đàn.

Bởi vì hành động vĩ đại lần trước của hắn, hiện tại hắn đã là biện thủ danh dự của luận đàn Vạn Pháp, không cần thiết thì không cần lên đài.

Ngày này đã bình yên trôi qua mà không xảy ra việc gì.

Hạ Trường Sinh cảm thấy là Lâm Kiến không nhìn nổi hắn sống quá thoải mái như vậy, đêm đó lập tức tìm đến Hạ Trường Sinh, muốn hắn tuân thủ lời hứa của mình.

Gió mùa hạ phe phẩy.

Hạ Trường Sinh múc một chậu nước, đang tinh tế rửa tay, còn ném cả túi thơm vào trong nước.

“Ngươi đúng là một sư đệ nóng nảy, hiện tại ta đang bận rộn chuyện của luận đàn Vạn Pháp, ngươi không thể đợi đến lúc về Phục Hy viện rồi lại nói sao?”

“Trận pháp luyện người kia quá tà.” Lâm Kiến nói: “Ta sợ sau này huynh lại phải bận rộn, ta phải chờ đến ngày tháng năm nào chứ.”

Hạ Trường Sinh liếc y một cái thật dài, lật tay lại rửa sạch lần nữa.

“Đừng rửa nữa.” Lâm Kiến nói.

“Ngươi đúng là biến thái.” Hạ Trường Sinh mắng y.

“Là ta thấy huynh còn tiếp tục rửa thì da sẽ nhăn lại nên mới nói như vậy.” Lâm Kiến thật muốn nói hắn là: “Dâm giả gặp dâm.”

“Da ngươi mới nhăn, da ta không thể nào bị nhăn.” Hạ Trường Sinh nổi giận với y.

Lâm Kiến không chịu nổi năng lực bắt trọng điểm của hắn.

Rửa tay xong, Hạ Trường Sinh mới thấy hối hận.

“Thế này đi, lần này ngươi tha cho ta, ta lấy Kính Hoa Thủy Nguyệt tặng cho ngươi. Ta thấy ngươi cầm mỗi Không Sơn kiếm quá tịch mịch, Kính Hoa Thủy Nguyệt đi với nó cũng coi như làm bạn với nhau.” Hạ Trường Sinh khóc không ra nước mắt.

“Là tình huống thông thường thì ta cũng chấp nhận bỏ qua cho huynh đấy.” Lâm Kiến tỏ vẻ: “Nhưng mà chuyện huynh yêu cầu ta làm tối hôm qua thật sự quá mất nhân tính, huynh có biết việc phân tích toàn bộ trận pháp trong tháp hơn nữa phải mô phỏng lại rồi ghi nhớ trong vòng một đêm là hành vi áp bức người cỡ nào không?”

Hạ Trường Sinh thấy ý y đã quyết, cuối cùng nhấc tay từ trong chậu ra, sau đó cầm khăn đặt ở bên cạnh lên, lau khô nước rồi lại tỉ mỉ lau sạch, đặc biệt là kẽ ngón tay, lau đến mấy lần.

“Ta có cả một buổi tối để chơi với huynh đấy.” Lâm Kiến bảo hắn từ bỏ giãy giụa đi.

“Ta sống lâu thế này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chịu nhục như thế!” Hạ Trường Sinh tức giận đến suýt nữa muốn đi kéo chăn.

Lâm Kiến không cãi nhau với hắn nữa.

Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng từ bỏ giãy giụa, hít hít mũi một cái.

Nhục nhã vô cùng.

Không bằng đi tìm chết đi.

“Dập tắt nến đi.” Hạ Trường Sinh không muốn nhìn thấy cảnh tượng sắp xảy ra.

Lâm Kiến liếc mắt nhìn Hạ Trường Sinh một cái, đi thổi tắt nến, còn rất bội phục Hạ Trường Sinh.

“Đại sư huynh, huynh đúng là một hạt giống dâm đãng tốt.”

“Ta không biết ngươi có ý gì, ta chỉ biết là ta sắp chết rồi.” Hạ Trường Sinh sống dở chết dở.

“Sẽ không đâu, lòng ta có tính toán, sẽ cân nhắc kích cỡ.” Lâm Kiến thổi tắt nến.

Hạ Trường Sinh ngồi trên giường chờ Lâm Kiến.

Không còn nến chiếu sáng, chỉ có thể nghe âm thanh.

Lâm Kiến đi từ bên cạnh bàn trở lại bên cạnh Hạ Trường Sinh, tiếng bước chân đến gần từng chút một, sau đó y đứng ở trước mặt hắn, từ từ ngồi lên giường.

“Khụ khụ.” Lâm Kiến ho khan một tiếng, nhắc nhở vị trí của mình cho Hạ Trường Sinh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh vươn tay về phía Lâm Kiến, muốn sờ mó.

Nương theo ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, Lâm Kiến đã trông thấy bàn tay hắn duỗi đến, nhờ đó đón được bàn tay kia.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh có phần kinh ngạc.

Hai tay Lâm Kiến vuốt ve bàn tay Hạ Trường Sinh, sờ từ cổ tay xuống tận đầu ngón tay, lại ấn lên khớp xương ngón tay.

“Ta đã rửa sạch rồi.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở y.

“Huynh phải rửa sạch là vì bị ta làm bẩn.” Lâm Kiến nhắc nhở ngược lại.

“Sớm hay muộn ta cũng sẽ giết ngươi.” Hạ Trường Sinh nghe thấy lời Lâm Kiến thì lập tức uy hiếp.

“Để nói sau đi.” Lâm Kiến là kiểu người hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai đại sư huynh có cầm kiếm chém y thì ngày mai tính: “Tay của đại sư huynh không có vết chai là vì huynh không làm việc sao?”

Hạ Trường Sinh trợn trắng mắt.

“Ngón tay thật là dài, lại còn tinh tế.” Mười ngón tay Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh đan vào nhau.

“Người mang vẻ đẹp trời sinh là có dáng vẻ thế đấy.” Hạ Trường Sinh rất đắc ý.

“Ha ha.” Lâm Kiến buông tay hắn ra, sau đó lại cầm lấy rồi kéo đến trước mặt mình.

Hạ Trường Sinh sợ đến mức liên tục hít vào.

Trong bóng đêm, bàn tay hơi lạnh tiếp xúc với hô hấp ấm áp, tiếp đó là khoang miệng nóng hổi hơn.

Lâm Kiến ngậm lấy ngón tay của Hạ Trường Sinh.

“Chạm phải nước bọt rồi.” Giọng nói của Hạ Trường Sinh mang theo tiếng nức nở.

“Không cần sợ.” Lâm Kiến dịu dàng an ủi Hạ Trường Sinh rồi hôn một cái lên mu bàn tay hắn.

Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn cái đầu xù xù của hắn.

Lâm Kiến lại cắn đầu ngón tay hắn một cái rồi tiếp tục bỏ vào trong miệng mình.

“Huynh biết không? Miệng người cũng có thể có khoái cảm.” Lâm Kiến phổ cập tri thức cho hắn.

“Vậy hiện tại ngươi cảm thấy vui vẻ không?” Hạ Trường Sinh tò mò hỏi y.

“Cực kỳ.” Lâm Kiến hôn lên đầu ngón tay hắn.

Từ tình yêu và sự dịu dàng của y, Hạ Trường Sinh cảm nhận được dường như nơi hai người tiếp xúc sinh ra một dòng điện cực nhỏ, bắt đầu từ ngón tay đang run rẩy của hắn kia, khiến toàn thân hắn đều tê dại.

Trong bóng tối, tiếng liếm láp cực kỳ rõ ràng.

“Ưm.” Âm thanh của Hạ Trường Sinh vang lên trong phòng, một tiếng này là hắn hoàn toàn không đoán trước, cũng không khống chế được luôn.

“Hê hê.” Lâm Kiến cầm tay Hạ Trường Sinh kéo lại ấn lên ngực mình, sau đó cúi người tiến sát lại phía hắn.

“Ngươi làm gì đấy hả.” Thân thể Hạ Trường Sinh lùi về phía sau.

“Cuối cùng, hôn một cái, đã đến giờ rồi.” Lâm Kiến nói.

“Ta mới không cần.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ chết đi được.

“Đi mà, đi mà.” Lâm Kiến làm nũng.

Vì không để Lâm Kiến quấy rầy thêm nữa, Hạ Trường Sinh nhanh chóng chủ động mổ một cái trên môi y.

“Xí.” Lâm Kiến bất mãn, sau đó nói: “Nếu huynh tiếp tục có thái độ này, vậy ta đây chỉ đành lại cắn tay huynh một cái thôi.”

Nói xong, Lâm Kiến lập tức cắn lên ngón trỏ và ngón giữa của hắn.

Cảm nhận được hàm răng y thật sự cắn xuống khiến Hạ Trường Sinh phải nhíu mày, trong đầu hắn xuất hiện tâm lý phản kháng vô ý thức, chờ đến khi Hạ Trường Sinh lấy lại phản ứng, hắn phát hiện bàn tay mình đang thô bạo quấy loạn trong khoang miệng Lâm Kiến.

Lâm Kiến chỉ biết bất lực mở miệng, để mặc ngón tay hắn làm loạn.

“Ưm.”

Hạ Trường Sinh nói: “Bẩn chết mất.”

Đèn sáng lên, tay phải của Hạ Trường Sinh dính đầy nước bọt, được thả vào trong chậu lau lau rửa rửa.

Lâm Kiến che miệng, nhìn hắn với vẻ mặt không tin nổi.

Hạ Trường Sinh xoa xoa tay của bản thân, ý đồ nhờ đó để giảm bớt cảm giác bực bội trong lòng.

“Ta rửa giúp huynh.” Lâm Kiến phát hiện Hạ Trường Sinh khác thường.

“Ta không cần.” Hạ Trường Sinh rầu rĩ.

“Được rồi.” Lâm Kiến đi đến bên cạnh, dỗ hắn: “Nếu huynh ghét bị như vậy thì sau này ta sẽ không bao giờ làm nữa.”

Hạ Trường Sinh nghe vậy, trừng mắt liếc nhìn y một cái.

Lâm Kiến bị dọa đến lui về phía sau một bước.

Hạ Trường Sinh tiếp tục xoa tay.

Lâm Kiến biết bản thân đã làm sai, ngậm ngùi im lặng ngồi xuống đối diện hắn.

Hạ Trường Sinh không thèm để ý đến y.

“Rất xin lỗi.” Lâm Kiến xin lỗi.

Hạ Trường Sinh nhìn y một cái.

Lâm Kiến muốn túm tóc mình một cái để giảm bớt không khí xấu hổ.

“Vấn đề không nằm ở ghét hay là thích.” Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói.

“Là vấn đề của ghê tởm và rất ghê tởm à?” Lâm Kiến hỏi.

Nói xong lại bị người kia trừng mắt.

Lâm Kiến không dám nói tiếp nữa.

“Vì sao ngươi luôn đối với ta như vậy hả?” Hạ Trường Sinh nhíu mày.

“Huynh là không biết thật hay chỉ đang giả vờ không biết?” Lâm Kiến hỏi.

Hạ Trường Sinh im thin thít.

Lâm Kiến chống đầu, ánh mắt sâu thẳm, y nhìn Hạ Trường Sinh, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta thích huynh.”

Động tác đang xoa xoa tay của Hạ Trường Sinh lập tức dừng lại.

“Hử?” Lâm Kiến đột nhiên cảnh giác, buông tay tỏ vẻ khó hiểu: “Ta chưa từng nói hả?”

Hạ Trường Sinh chớp chớp mắt, đầu óc hắn chết máy hồi lâu, sau đó khiếp sợ nhìn Lâm Kiến.

Lâm Kiến khiếp sợ luôn rồi.

Dù cho y chưa từng nói thì những chuyện y đã làm chưa đủ rõ ràng sao?

Xong xuôi, khách quý Đường Trĩ được đặc biệt mời đến phát biểu nhận xét: “Đại khái là trước khi đệ bày tỏ chính thức, đại sư huynh cảm thấy tình cảm của đệ chẳng khác nào của một tên biến thái. Hoặc là nói, bắt đầu từ buổi tối hôm đó, hắn phát hiện tình cảm của đệ quá dính ngấy, không phải cái loại trong sạch.”

Ngày hôm sau, bởi vì đầu óc Hạ Trường Sinh tạm dừng hoạt động nên không hề đi luận đàn Vạn Pháp.

Do Lâm Kiến đi thay.

Đường Trĩ đuổi đến muộn hơn một chút, hắn ta phát hiện luận đàn Vạn Pháp chìm trong không khí ảm đạm.

Hắn ta đi hỏi nguyên nhân mới biết, Lâm Kiến dùng đề khó là tình yêu trái lẽ thường hạ gục tế bào não của một đám người.

“Đệ đừng có lấy phiền não từ chỗ đại sư huynh gây họa lên những người vô tội.” Đường Trĩ nói xong, kéo Lâm Kiến đi mất.

“Người Phục Hy viện, sau này đừng đến nữa!” Có người ném chén.

Ngày thứ ba, cũng chính là ngày cuối cùng của luận đàn Vạn Pháp.

Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng ra ngoài, hắn thấy Lâm Kiến ở dưới lầu, cảnh giác giữ một khoảng cách nhất định với y.

“Ôi.” Lâm Kiến nhìn hắn đầy bất đắc dĩ, sau đó khuyên: “Nếu huynh không muốn đồng ý thì có thể từ chối mà.”

Hạ Trường Sinh nghe vậy, lúc này mới chậm rãi kéo ghế ngồi xuống đối diện Lâm Kiến.

“Nhưng dù huynh có từ chối thì ta cũng chưa từ bỏ ý định đâu.” Lâm Kiến bổ sung.

Hạ Trường Sinh kéo ghế ra cách y xa một chút.

Hai người đối diện, bắt đầu giằng co.

“Trường Sinh Quân!” Một giọng nói đánh vỡ không khí giữa hai người.

Hạ Trường Sinh nhìn thấy người đến, hận rằng thà hắn ta không đến đánh vỡ không khí còn hơn.

Người đến là Tư Vô Ngưng.

“Trường Sinh Quân, huynh còn chưa đi luận đàn Vạn Pháp sao?” Tư Vô ngưng hỏi.

“Còn chưa đi.” Hôm nay là ngày cuối cùng, hắn chắc chắn phải đi.

“Đúng là huynh nên đi, trên luận đàn Vạn Pháp đột nhiên xuất hiện một tu chân giả lạ mặt, đánh bại tất cả mọi người rồi.” Tư Vô Ngưng nói: “Nếu huynh còn không đi, sợ là địa vị có được lần trước cũng phải giao cho người khác mất.”

Hạ Trường Sinh nhíu mày.

Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến chạy đến luận đàn Vạn Pháp.

Trên Cầu Chân đàn có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi, cuối cùng gã cũng chờ được Hạ Trường Sinh, cười mời hắn ngồi xuống vị trí đối diện.

“Trường Sinh Quân, Thạch Đông Lâm có lời mời.”

Trận biện luận riêng cuối cùng trong luận đàn Vạn Pháp bắt đầu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.