Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến chạy đến trước bia mộ Vi gia, nơi đó để lại dấu vết từng được tế bái, có người đã đến.
“Ta đuổi theo!” Lâm Kiến nói xong, định chạy đi.
“Không cần.” Hạ Trường Sinh ngăn Lâm Kiến muốn đi lại, hắn đoán, không cần đi chỗ khác nữa.
Lâm Kiến nhanh chân chạy về.
Hạ Trường Sinh rút kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào phần mộ người chồng đã chết nhiều năm của Vi Yểu. Kiếm phong của Không Sơn kiếm bén vô cùng, chỉ cần một động tác là có thể bổ mộ bia ra. Hắn cầm kiếm, vung lên, đột nhiên mũi kiếm chuyển hướng, chỉ vào bia mộ của em chồng Vi Yểu.
“Hẳn là ngươi.” Hạ Trường Sinh như đang suy tư, tự tin không nghi ngờ.
Lâm Kiến nghĩ trăm lần cũng không ra mà nhìn Hạ Trường Sinh.
“Đào đi.” Hạ Trường Sinh lời ít mà ý thì kinh người.
Lâm Kiến hiểu ý hắn là đào mộ lên, nhưng y không thể làm gì khác mà nói: “Không phải ta không muốn làm, mà là chờ ta đào xong mộ thì người trong thôn đã chết đến bảy tám phần rồi.”
“Ngươi cũng vô dụng quá rồi!” Hạ Trường Sinh chậc lưỡi, tỏ vẻ bất mãn.
Lâm Kiến bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, dùng tay đào đất.
Trong lúc y đang thong thả tác nghiệp, bốn người giấy đột nhiên nhảy xuống bên cạnh Lâm Kiến, cùng y đào.
Lâm Kiến khinh thường nhìn bốn con người giấy kia.
Người giấy nhỏ bé có thể giúp gì được…
Suy nghĩ này của Lâm Kiến còn chưa kịp bộc lộ, bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3680024/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.