Hồng phong không cao lắm, thậm chí ở trong Đại La Thánh Địa, nó còn không tính là một Phong (núi cao đỉnh chạm mây),mà chỉ có thể gọi là một tòa núi nhỏ.
Bởi vì khắp núi trồng đầy cây phong, cho nên cũng có thể xem là một thắng cảnh trong Đại La Tiên Cung, để các đệ tử đến đây du ngoạn.
Bất quá danh khí của Hồng phong không phải là quá lớn, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại La Thánh Địa, có không biết bao nhiêu chỗ còn đẹp hơn Hồng phong, nhất là những sơn phong của đệ tử chân truyền kia, càng thêm sặc sỡ loá mắt, làm cho người người hướng tới.
Nhưng từ ba năm trước, khi chưởng giáo Đại La mang về một đệ tử, danh khí của Hồng phong liền tăng mạnh, trên dưới Thánh địa đều muốn nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này một chút, bất quá đã ba năm nay, không có mấy người may mắn nhìn thấy được.
Nhưng phàm là người từng nhìn thấy vị Kỳ Lân Tử này, không ai mà không tán thưởng.
Thậm chí còn có lời đồn, Tử Vân sư tỷ đã sinh lòng ái mộ với Kỳ Lân Tử, về phần là thật hay giả thì không ai biết được, dù sao đây cũng là Đệ nhất chân truyền, nên không kẻ nào dám đi dị nghị.
Mà đúng lúc này.
Một cái bóng trắng chậm rãi xuất hiện.
Cây phong vào thời khắc này rì rào chấn động, vừa nhìn lướt qua, lá đỏ phiêu tán, cảnh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.
Một thiếu niên chậm rãi đi ra, thân cao tám thước, mặc cẩm tú trường bào thêu thanh vân bạch nhật, phong thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-binh-thuong-meo-co-gi-hot/186536/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.